Tuesday, April 15, 2014

Khúc định mệnh

No comments :

Nếu bạn thích một người coi bạn như người vô hình thì bạn sẽ làm gì? À, không hẳn như vậy, bởi lẽ nếu người ấy coi bạn là một người vô hình thì có nghĩa bạn còn là một khái niệm từng xuất hiện trong đầu người ấy và bị lờ đi, chìm nghỉm trong muôn vàn thứ được quan tâm khác. Còn tôi? Chính xác chưa bao giờ tồn tại trong thế giới của người ấy.

***

Mưa nhè nhẹ, gió lành lạnh… Thành phố về đêm bỗng dịu dàng, thanh thản…

Hạ Chi nhìn đồng hồ, 20h45′, đã lỡ một chuyến xe bus. Mỗi lần như vậy, cô cho phép mình bước chầm chậm trên vỉa hè lát gạch đỏ chót. Dưới ánh đèn đường vàng vọt, cô mỉm cười với dòng chữ nguệch ngoặc trên bức tường trắng đã phủ đầy rêu: “chờ tình yêu như chờ một chiếc xe bus – dù nhanh dù muộn, nhưng nó nhất định sẽ đến”. 10′…15′… 20′… chiếc xe bus cô chờ đã xuất hiện, còn tình yêu?

I often close my eyes… And i can see you smile… You reach out for my hand… And i’m woken from my dream…


***

CÔ GÁI VÔ HÌNH

Yêu anh nhiều nhưng mãi lặng thinh
Sẽ không nói sợ thêm lần thất bại

Sáng nay, tôi không nhìn thấy người ấy. Sau ngày hôm nay, tôi sẽ không còn lý do gì để đến nơi này nữa. Khi chiếc xe ì ạch lăn 4 bánh kéo theo 56 sinh viên chuyên ngành Lịch sử Đảng cùng với vô số hành lý lỉnh kỉnh miền Trung tiến, vẫn còn một đôi mắt lơ đãng nhìn về khu ký túc xá, không hẳn là chờ đợi. Tôi biết chắc vậy vì người đó là tôi.

Tôi nói là “nhìn thấy” bởi lẽ chúng tôi chưa một lần gặp nhau theo đúng nghĩa. Từ lần đầu tiên ở sân trường cho đến lần gần đây nhất ở sảnh lớn nhà A, vẫn là tôi đứng ở phía xa nhìn về người ấy. Tôi biết người ấy, còn người ấy chưa một lần biết đến sự hiện diện của tôi.

Nếu bạn thích một người coi bạn như người vô hình thì bạn sẽ làm gì? À, không hẳn như vậy, bởi lẽ nếu người ấy coi bạn là một người vô hình thì có nghĩa bạn còn là một khái niệm từng xuất hiện trong đầu người ấy và bị lờ đi, chìm nghỉm trong muôn vàn thứ được quan tâm khác. Còn tôi? Chính xác chưa bao giờ tồn tại trong thế giới của người ấy.

Ok? Vậy thì cứ làm người vô hình đi. Làm người vô hình thì sẽ dễ biết được tính tốt xấu của người ấy. Nhiều thứ nhìn ngắm từ xa thì đẹp, đến khi chạm tay vào được lại thất vọng. Phải quan sát cẩn thận, đánh giá cẩn thận để chắc chắn không lãng phí sự quan tâm của mình. Tóm lại, thích thì nên tiếp cận, đến gần rồi thì hãy xem thứ đó có còn như khi mình đứng ngắm ở xa không? Nếu lúc đó chưa khỏi bệnh thì hãy biến thứ đó thành của mình.

Phong Linh đã trả lời như vậy.

Ặc, “thứ đó” mà cô bạn tôi nói chính là người đó. Một người tín đồ shopping đã khái quát hóa mọi việc thành quan điểm sống như vậy đấy. Tình yêu cũng giống đi vào các gian hàng, thích gì, phải cầm lên, nhìn ngắm, đọc kỹ công dụng, chọn màu sắc, chất liệu… và cuối cùng là trả giá. Nếu thật sự thích thì sẽ không bị bước cuối cùng cản trở. Có ai mua hàng lại cầm một thứ ra quầy thanh toán chỉ vì nhìn lần đầu thấy hay hay để khi ra về ngâm cứu và ngậm ngùi quăng vào một xó. Nhiều người yêu rồi chia tay, chia tay rồi yêu… cứ thế không nhớ nổi mình có bao mối tình chỉ vì như vậy.

(Phong Linh: Hừ, đính chính lại, ta không phải tín đồ của shopping, ta mua sắm có khoa học. Người mua sắm có khoa học là người tìm ra mình thật sự cần gì, đi tìm, so sánh chất lượng và giá giữa các cửa hàng để lấy được thứ tốt nhất với giá phù hợp).

Tôi không phải tín đồ shopping lại cũng không phải người mua sắm có khoa học. Tôi căn bản là lười đi chợ, lười mua sắm. Nếu cần thứ gì đó, thật sự cần, ngoài giáo trình, tài liệu tham khảo ra thì có khi vài tháng sau tôi mới đi mua, khi ấy lại thấy không cần thiết nữa. Đã không cần thiết thì không mua.

19 tuổi, cuối cùng cũng có một người con trai đặc biệt trong mắt tôi. Bảo tôi tiếp cận, nhỡ may không lung linh như nhìn từ xa thật thì cũng đáng tiếc. Tôi chọn cách của mình. Tiếp tục nhìn ngắm từ xa. Thứ không phải của mình thì không phải của mình. Không cần tìm cách tiếp cận làm gì. Chuyện gì đến sẽ đến.

Gần 4 năm rồi, cũng có thứ khiến tôi để ý lâu đến vậy đấy. Không biết bao giờ mới hết hứng thú?

Năm tháng của thời sinh viên lặng lẽ qua đi chỉ còn lại mảnh văn bằng đỏ trên tay cùng ký ức rõ nét về một tình cảm mơ hồ.

Trong xe, tiếng cười nói của bạn học vang lên đầy sức sống lọt vào tai tôi chỉ còn một mảnh hỗn độn của ký ức mênh mang.



Tôi gặp người ấy vào buổi sáng đầu thu trong lành. Bước chân hờ hững bỗng lỗi nhịp bởi chất giọng ấm áp phương nam giữa lòng miền bắc:

- Được rồi, lại một lần nữa nhé!

¼ s để lướt qua 1 người lạ. Nếu nhìn quá thời gian đó, người lạ sẽ thành quen. Tôi không nhớ mình đã đứng hình tại chỗ bao lâu, chỉ biết thời gian nhàn rỗi trên trường sau này của tôi dùng để tìm kiếm hình ảnh ai kia.

Người ấy khá nổi tiếng trong trường. Người ấy thường xuyên xuất hiện trong các sự kiện của trường. Thông tin về người ấy cứ tự nhiên bay đến bên tai dù tôi không cố tình lắng nghe. Người ấy càng trở nên thần thoại bao nhiêu thì tình cảm của tôi càng kín đáo bấy nhiêu. Tôi không bỏ lỡ show nào của người ấy, dù tôi không thích nơi đông người nhốn nháo. Có lẽ, dù trong hàng trăm người hò hét xung quanh, tôi vẫn chỉ thấy một thân ảnh duy nhất tỏa sáng trên sân khấu. Trong dòng người hâm mộ, tôi không phấn khích gào hét, không cuồng loạn vỗ tay, không một bó hoa, chỉ lẳng lặng nhìn người ấy cười, dù nụ cười ấy không dành riêng tôi. Với tôi, vậy là đủ.

Chúng tôi từng ngồi chung giảng đường nhưng chưa từng một lần nói chuyện. Xung quanh người ấy quá nhiều người xuất sắc hơn tôi, nói chuyện duyên dáng.

Tôi có số điện thoại của người ấy nhưng chưa từng một lần gọi điện hay nhắn tin đến. Tình cờ một hôm, tôi nghe bạn cùng phòng cậu ấy cằn nhằn những số điện thoại lạ liên tục làm phiền khiến người ấy mất ngủ.

Tôi có địa chỉ facebook của người ấy nhưng chưa từng kết bạn, chỉ đều đặn vào đọc những status ngộ nghĩnh hay hình ảnh mới nhất của người ấy. List bạn của người ấy đã full.

Tôi thuộc chòm sao Song tử, chòm sao tinh nghịch, ngổ ngáo nhất vũ trụ nhưng hình như điều đó không đúng với tôi. Chỉ có một người duy nhất tin vào điều đó, Phong Linh.

Một lần, Phong Linh hỏi tôi:

- Mi thích hắn?

- Không hẳn

- Vậy thử làm bạn đi

- Có khả năng sao?

- ?

- Một người năng động, nhiệt huyết như lửa, một người nội tâm, trầm lặng như nước. Thủy hỏa bất dung.

- …

- Sao không nói gì?

- Trong trường hợp này, ta phải nói cái gì?

- Thay đổi đi, sống náo nhiệt một chút để người kia phải chú ý… blah… blah… blah…

- Hạ Chi là Hạ Chi và mi không cần phải thay đổi gì cả. Cái gọi là tình yêu sẽ phải tìm hiểu để biết rằng mi là một người hài hước, thú vị, có cá tính, có lập trường, mạnh mẽ, đanh đá có thừa…

- Ta? Hài hước? cá tính? Lập trường?

- ờ, còn ty tỷ điều tốt đẹp khác. Tiếc là mọi người bị vẻ bề ngoài hao gầy cùng mái tóc dài cổ điển của mi lừa, cứ nghĩ mi hẳn hiền thục, dịu dàng, yếu đuối, cam chịu. Sống lâu trong những đánh giá như vậy khiến mi cứ phải gò bó trong vỏ ngoài đó.

- …

- Ta đã hết lời khen mi, hôm nay mi rửa bát.
- Con heo…

Tôi từng nghĩ phải chăng Song Tử tồn tại hai linh hồn? Nếu vậy thì đâu mới là con người thật của tôi? Hay vốn dĩ cả hai đều là tôi và tôi không thể thoát khỏi sự mâu thuẫn đó?

***

CHÀNG TRAI THỨ HAI

Tôi kém cô gái ấy hai tuổi. Cô ấy đã tốt nghiệp khoa sử với tấm bằng giỏi, còn tôi lại tiếp tục ôn thi đại học năm thứ ba. Cô ấy chính là gia sư mới mà cha mẹ tôi trăm lựa, ngàn tuyển.

Cô ấy có mái tóc dài đen nhánh, dáng người hao gầy, khuôn mặt trái xoan đoan chính, mặc quần jean, áo sơ mi trắng. Ấn tượng của tôi về cô ấy là một người bước ra từ quá khứ. Cô ấy như nốt nhạc cổ điển lạc lõng giữa cuộc sống hiện đại náo nhiệt này. Cái kiểu chuẩn thục nữ, nhẹ nhàng, cam chịu như đúc ra từ khuôn khổ thời phong kiến làm tôi nảy ra ác ý muốn học bài ở quán cafe. Tôi muốn xem biểu tình ngàn năm không đổi, thấy biến không hoảng của tân cử nhân sử học này có gì khác với những gia sư trước đây. Thường thường không quá 3 tuần, họ đều tự động xin nghỉ.

Con người tôi không hề có hứng thú với những gì không liên quan đến âm nhạc và đặc biệt ghét lịch sử. Ông bà tôi là cây đại thụ của giới sử học. Bố tôi là trưởng khoa Lịch sử của một trường đại học danh tiếng, mẹ tôi cũng là nhà sử học lừng lẫy. Chị gái, anh rể tôi cũng là giảng viên khoa sử. Cả gia tộc đều đam mê nghiên cứu lịch sử. Tình yêu đối với sử học đã gắn kết họ từ khi còn trên ghế nhà trường. Từ bé, thứ mà tôi được học nhiều nhất chính là lịch sử. Tôi như cây con được tưới nước quá nhiều, không ai để ý rằng cây con cũng cần có ánh sáng. Thứ ánh sáng chỉ xuất hiện mỗi khi tôi chạm vào cây dương cầm trên gác mái.

Năm tôi 10 tuổi, một cụ già mù lòa gù lưng thường xuất hiện ở gốc cây bàng lá đỏ gần nhà, từ cây vĩ cầm cũ kỹ kéo lên những nốt nhạc nhẹ nhàng sâu lắng. Khi ấy, đã là cuối thu, cỏ cây úa tàn, cả đất trời vàng vọt hanh hao. Tiếng đàng du dương cất lên, tôi bỗng thấy bãi cỏ trước mắt trở nên xanh mềm mại, rồi màu xanh ấy trải rộng ra, lan tràn đầy sức sống, vạn vậy như hồi sinh. Chú bé con là tôi cứ ngây ra trước phép thần tiên màu nhiệm từ cây đàn kỳ diệu. Mọi người qua đường thỉnh thoảng ném vài đồng xu vào chiếc mũ xám tro bạc màu đã rách nát của ông lão. Sau giờ học trên trường tôi liền chạy đến bên ông. Ông là người thầy dạy nhạc đầu tiên của tôi. Năm 11 tuổi, tôi vĩnh biệt chú lợn đất béo ú để mua một cây vĩ cầm. Năm 12 tuổi, tôi kéo một khúc nhạc mừng sinh nhật bố tôi. Không khí hòa hợp vui vẻ của gia đình bỗng trầm lại. Sau đêm đó, cây vĩ cầm mới tậu của tôi bị trọng thương qua đời. Tôi nhận ra ngoài sử học, tôi không được đam mê bất kỳ điều gì.

Có câu, một tưới thành ân, ngàn tưới thành thù. Càng ngày tôi càng căm thù thứ gọi là lịch sử, càng ghét cái gọi là truyền thống sử gia. Những thứ đó đã ngăn cản tôi đến với tình yêu của mình. Tôi lén lút tự học đàn. Tôi nói lén lút vì bố mẹ khá thích thú với việc phá nhạc cụ, còn tôi lại không hề vui vẻ nhìn chúng tan tành nằm chỏng chơ ở thùng rác.

Năm 17 tuổi, với lý do cần yên tĩnh để học bài, phòng tôi được cách âm rất tốt. Gác mái trong phòng tôi trở thành căn cứ địa bất khả xâm phạm. Gác mái bé xíu bằng tổ chim cu so với chiều cao 1m76 của một chàng trai lại là nơi duy nhất khiên tôi cảm thấy thoải mái, tự do nhất. Không ai biết ở đó có 1 giá sách bằng gỗ toàn sách về âm nhạc cùng dương cầm, vĩ cầm, guita, hamonica, sáo trúc, tiêu,…

Kỹ thuật đàn của tôi ngày càng điêu luyện nhưng chưa một lần làm nên điều kỳ diệu mà tôi từng chứng kiến. Sâu thẳm bên trong tôi là nỗi trống rỗng như sa mạc hoang tàn. Cô ấy xuất hiện như bóng ma trong hoang mạc cằn cỗi, ám ảnh từng phím đàn, từng dây tơ. Lần đầu tiên, tôi thấy bất lực, chán nản, mệt mỏi kiệt quệ trong chính thế giới toàn gió và cát mình tạo ra.

***

CAFE KHOẢNG LẶNG, NGÀY NẮNG.

Ngày học đầu tiên, cậu ở lầu vip của quán, cũng là nơi cậu làm thêm, chơi nhạc. Bao giờ cũng vậy, luôn bắt đầu bằng bản Kiss the rain và kết thúc bằng Song from a secret garden, những bản ở giữa là những list nhạc khách yêu cầu. Cậu thích chơi nhạc ở đây vì người bên ngoài không thể nhìn thấy nhạc công qua lớp kính thủy tinh dày nhưng người bên trong lại dễ dàng nhìn thấy biểu tình của khách.

Điện thoại cậu có 2 cuộc gọi nhỡ – là cô. Dĩ nhiên cậu không biết cho đến khi kết thúc list nhạc. Trong lúc chơi nhạc, cậu thường không để ý đến người khác. Tất cả tâm trí của cậu đều trôi nổi theo những nốt nhạc. Cậu cần một nơi yên tĩnh để chơi nhạc mà không bị ai phát hiện, nơi này hoàn hảo cho ý đồ đó.

Cô tự gọi một cốc cafe latte, lấy một quyển truyện trong túi ra đọc. Dáng vẻ nhàn tản, hưởng thụ, không có nửa điểm không thoải mái.

15′ cuối của buổi học đầu tiên cậu mới xuất hiện.

- Xin chào! em quên mất buổi học này, vô cùng xin lỗi. Cậu ngồi xuống ghế đối diện tỏ ra vô cùng áy náy.

- Ồ, Không sao, tôi còn phải cám ơn cậu nữa. Café ở đây ngon, không gian cũng tuyệt, âm nhạc khá hay. Hai tiếng ngồi thẳng lưng ở đây để lấy 100k coi như ổn.

Cô không tiếc lời khen café, không gian ở đây nhưng chỉ dừng lại ở khá hay với bản nhạc cậu chơi. Không phải lần đầu cậu bị phê bình nhưng từ người không chuyên thì đây là duy nhất. Cậu thật sự khó chịu.

- Khá hay? Như thế nào mới hay?

Cô đưa tai phone cho cậu, màn hình điện thoại nhấp nháy hiển thị dòng chữ Song from a secret garden.

- Tôi không hiểu về nhạc lý nhưng người chơi bản nhạc này ở đây khá phiêu, bay bổng, trôi nổi quá, có cái gì đó khó nắm bắt thành ra không truyền tải được cảm xúc. Mỗi lần nghe bản nhạc này trong máy, tôi thường thấy nỗi nhớ da diết, khắc khoải nhưng ở đây không thấy ấn tượng lắm. Có thể nói, cái hay của bản gốc là lắng sâu vào tâm khảm, còn bản nhạc vừa rồi cũng hay đấy nhưng cái hay như tiếng suối róc rách trôi tuột bên tai.

Ngày học thứ hai, cô giảng, cậu buồn ngủ, gục ngay trên bàn. Cả đêm hôm trước, cậu giam mình trên gác mái đàn không biết bao nhiêu lần bản nhạc Song from a secret garden. 10 đầu ngón tay tê dại, nhức nhối.

Cậu cảm thấy bất lực, thật tồi tệ.

Gục đầu trên trang sách chi chít chữ, cậu mơ một giấc mơ kinh khủng. Cậu đang đàn trong phòng kính, bỗng có tiếng la ó, phản đối ầm ĩ. Từng người, từng người đập bình bịch vào tấm kính. Tấm kính thủy tinh vỡ tan từng mảnh như bọt nước trước mặt cậu, khách trong quán biến mất, chỉ còn khuôn mặt của gia tộc sử học nghiêm khắc cười mỉa mai. Họ giật lấy cây đàn trong lòng cậu, cậu liều mạng giữ lấy. Họ ném vào người cậu những quyển sách dày cộm. Quyển sách to đùng đuổi lấy cậu, nhe răng ra chực cắn nuốt cậu. Quyển sách nặng nề đè lên người, ngột ngạt, khó thở. cậu vùng vẫy, la hét: Không!

- Tỉnh?

- Em ngủ bao lâu rồi?

- Gần 1 tiếng 32 phút.

- Xin lỗi, em làm cháy giáo án của chị rồi. Cậu tiếp tục nhận lỗi.

- May cho cậu, tôi chưa bao giờ soạn giáo án.

- …

- Đừng nhìn tôi như thể đầu tôi nở hoa mào gà như vậy. Cô cầm menu rồi hỏi: Capuchino hay Latte?

- Capucino.

- 1 capucino và một sữa tươi. Cô nói với người phục vụ đang đi đến.

Và… capucino cho cô, sữa tươi cho cậu. Lý do: “Trẻ con không nên uống cocain”.

Mặt cậu đen sì. Cô vẫn nghĩ cậu mới 18 tuổi, đang học lớp 12. Tuy khuôn mặt đẹp trai, dáng vẻ tuấn tú nhưng nước da trắng công tử trông thật trẻ con, đó luôn là nỗi canh cánh trong lòng cậu. Được rồi, bà chị hơn 2 tuổi cố ra vẻ già dặn này đã kết thù với cậu.

Cậu giỏi nhất khoản giả vờ ngoan hiền. Cô không thích gọi người khác là anh, nhưng em trai thì không vấn đề. Cậu trời sinh tuấn tú, thông minh, tài hoa, gia thế sáng sủa. Nếu không phải hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình, ắt hẳn hoa đào của cậu trải rộng khắp dãy Thiên Sơn. Cô thì đừng nói đến hoa, lá, cành, cả sâu đào cũng chưa hề gặp qua, tất nhiên dễ bị vẻ bên ngoài dễ thương của cậu lừa ngon lành. Rất nhanh chóng họ thành chị em thân thiết.

Có một ngày, cậu bảo sinh nhật muốn đi nhà ma. Tiếng cười rùng rợn khiến cô chùn bước không muốn đi nhưng biểu tình buồn buồn của cậu khi nói:

- Em chưa dám đi nhà ma bao giờ, đi với mọi người sợ bị dọa đến mất mặt. Chị không đi thì chắc chẳng bao giờ em bước vào nơi này. Em tò mò lắm nhưng chị sợ thì thôi.

Cô chặc lưỡi nhắm mắt đưa chân bước vào nhà ma. Trong bóng tối, cô không thấy vẻ mặt đắc thắng của người bên cạnh mỗi khi cô run rẩy nắm chặt tay cậu hay bị hù cho rụng rời chân tay. Trải qua 18 tầng địa ngục của nhà mà, cô cũng tựa như cái xác không hồn lướt ra.

- Em xin lỗi, em không nghĩ là chị bị hù đến mức vậy. Vai cậu run run, cố nín cười đến mức lệ vòng quanh, vẻ mặt vô cùng day dứt.

Thấy cậu như vậy, cô đành yếu ớt phẩy tay:

- Không sao, một lần cho biết.

Có một ngày, cậu bảo có chuyện buồn muốn xem phim kinh dị 5D hò hét giải tỏa. Cô kiên quyết không đi. Cậu cũng không dám đề cập đến, nhưng cả buổi cứ lặng im, mắt long lanh khổ sở. Cuối cùng cô cũng thỏa hiệp. Cô thấy hình như dạo này mình quá thánh thiện rồi, một đứa trẻ to đầu yếu đuối cũng không nỡ từ chối. Cô run cầm cập leo lên ghế ngồi bên cạnh cậu. Đến nửa tập phim, cô mặt trắng bệch, chân tay cứng ngắc dọa cậu hết hồn.

Lại có một ngày rồi một ngày… tóm lại, mỗi lần đi chơi về, cậu đều cười ngoác miệng vô cùng sảng khoái còn cô thì như tàu lá tan tác.

***

TIẾNG VĨ CẦM TRONG MƯA

Mưa gõ nhịp trên mặt đường như đùa giỡn sự nhẫn nại của dòng người xe tấp nập. Họ không vội nên trú mưa ngay dưới mái hiên lụp xụp của một cửa hàng nhạc cụ. Mưa phả vào lạnh buốt, cô rùng mình, khẽ lắc đầu nghĩ: thật không thể tin vào dự báo thời tiết, cái gì mà không mây, cái gì mà nắng nóng. Cậu cởi áo khoác phủ lên người cô.

- Che chung đi. Cô đề nghị.

Hai người nép trong mảnh áo khoác bé, khuôn mặt cậu ẩn ẩn trong bóng tối phía trên, không rõ buồn vui.

- Chị nói xem, vì sao lại thích sử học.

- Không phải là thích.

- ?

- Lúc đầu do cấp 2 bị ép vào đội tuyển sử, lên cấp 3 thi bừa vào chuyên sử, không may đậu thế là phải học. Tôi không giỏi khối A, B nên thi khối C. Đâm lao thì theo lao thôi.

- Chị không thấy mệt vì phải gắn bó với thứ mình không thích à?

- Con người không thể sống nếu không có quá khứ. Lịch sử là quá khứ của nhân loại. Lịch sử không chỉ là các mốc thời gian khô khốc, tên tuổi các nhân vật xa lạ mà là cả cuộc đời nỗ lực cố gắng không ngừng nghỉ in vết vào màu thời gian. Nhân vật lịch sử là ai? Họ đã từng sống, từng tồn tại ở đây, từng hít thở chung bầu không khí này, hơi thở cuối cùng họ trở về với đất, lại hòa mình vào thế giới này. Họ đã và đang là một phần của trái đất này. Thật đáng buồn nếu ta lãng quên họ. Sự kiện lịch sử là gì? chúng ta đang sống rồi cũng trở thành lịch sử. Những sử gia vạn vạn năm sau này sẽ làm sống lại xã hội bây giờ trên trang giấy, khi đó từng người, từng người trong chúng ta lại được sống lại một lần nữa, kể cho hậu thế nghe về từng sự kiện lớn. Nắm xương cốt của chúng ta vạn vạn năm sau sẽ nói với họ rằng tổ tiên họ khá còi, tuổi thọ thấp do không đủ dinh dưỡng và sống trong môi trường bị ô nhiễm. Họ cũng lấy làm tiếc vì tổ tiên họ khi đó không coi trọng việc nghiên cứu lịch sử khiến họ gặp khó khăn khi tìm kiếm tài liệu về thời kỳ trước đó của tổ tiên họ. À, nếu có cơn địa chấn khiến ta bị chôn vùi nơi đây trong tư thế này, có lẽ họ sẽ nói: tổ tiên nam cũng rất galant.

Họ cùng cười vang trong mưa.

Ờ, lần đầu tiên trong đời có người không thích sử làm cho cậu bớt ác cảm với lịch sử. Lần đầu tiên trong bữa cơm gia đình, cậu hào hứng tham gia bàn luận các câu chuyện lịch sử. Tiếng cười tràn ngập bên mâm cơm. Khuôn mặt nhăn nheo của ông bà, khuôn mặt nghiêm khắc đã hằn vết chân chim của bố mẹ rạng rỡ hạnh phúc. Đã bao lâu rồi nơi mà cậu luôn xem là trận địa mới trở nên ấm áp, vui vẻ như vậy? Tảng đá đè nặng trong lòng mỗi khi bước vào nhà như được nhấc ra, cả người cậu nhẹ bẫng. Cậu leo lên gác mái, lần đầu tiên mở cửa kính trong phòng ra. Trong mưa đêm vẫn ầm ầm trút xuống, gió gào rú dữ dội, sấm chớp rền vang, không ai nghe được tiếng vĩ cầm từ gác mái. Nhưng cậu biết lần này mình đã chơi khá hơn một chút.

ĐI ĐỂ TRẢI LÒNG

Tôi đang ở vùng núi Tây Bắc hiểm trở cùng những người dân tộc thiểu số với phong tục độc đáo. Tôi cũng gài dao trên lưng vào rừng kiếm củi, cũng dạy sớm hái những lá chè xanh non còn đọng sương mai, cũng nhảy múa cùng dân bản bên chóe rượu cần. Dưới mái nhà rông, tôi dạy những em bé nghèo viết chữ. Tôi đã biết cái giá buốt khắc nghiệt của độ cao nghìn mét so với mực nước biển, biết một cuộc sống kham khổ chỉ có ngô khoai và rau dại, biết sự tĩnh lặng hùng vĩ của thiên nhiên, đã biết đến một cuộc sống hoàn toàn khác xa cái thế giới hiện đại đầy đủ vật chất ồn ã nơi đô thị.

Hơn 3 tháng rồi, tôi không được nghe giọng của cô ấy. Điện và sóng điện thoại chưa vươn đến bản nghèo vùng cao này. Mỗi sáng sớm, sương mờ chưa rõ mặt người, mây mù vấn vít trên sườn núi, tôi nhớ cô ấy, kiên nhẫn chờ khoảnh khắc mặt trời đỏ hồng như quả trứng gà dần dần nhô lên mà cô ấy đã nói. Mỗi khi chiều tà, bữa cơm với những món ăn không đầy đủ gia vị, tôi nhớ cô ấy, tập cười cảm tạ lòng hiếu khách của dân bản, cô ấy bảo không được bỏ thừa đồ ăn. Mỗi đêm, bên bếp lửa bập bùng, bóng người trải dài trên liếp nứa, tôi nhớ cô ấy, lơ đãng nhìn ánh trăng sáng trong treo trên bầu trời của núi rừng. Tôi tập thổi kèn lá, thổi khèn như những thanh niên nơi đây. Những điệu nhạc mới tôi nghĩ ra khi nhớ về cô ấy, khi ngỡ ngàng khám phá ra điều gì ở vùng núi cao hoang sơ này.

3 tháng trước, nghe tôi bất mãn về gia tộc sử học ầm ĩ tại Nhạc viện khi biết tôi là sinh viên ở đó 2 năm rồi, cô ấy bảo tôi không nên trách cha mẹ mình bởi vì nhờ có họ mới có tôi trên đời. Tôi nhiễm virut của các bạn trẻ trâu nên luôn muốn khẳng định mình bằng cách luôn làm trái ý bố mẹ. Sao tôi không thử bước trên con đường đó mang theo cả niềm đam mê của tôi? Mưa dần thấm lâu một ngày nào đó, họ sẽ tiếp nhận niềm đam mê của tôi giống như tôi nhượng bộ họ. Tôi nghe theo cô ấy từng bước nhượng bộ, kỳ thực tôi học sử rất khá. Kiến thức lịch sử truyền đời ngấm vào máu tôi rồi. Ờ, thì cây bị tưới quá nhiều nước là không nên. Nhưng đến cây xương rồng cũng cần có nước cho sự sống nữa là. Lần khảo sát của bố mẹ, tôi đã vượt qua rất xuất sắc. Phần thưởng là chuyến phượt này. Tôi còn 5 tháng để quay về, tất nhiên vì kỳ thi đại học là 1 phần, tôi muốn chuẩn bị thật tốt cho cuộc thi quốc tế: Cây đàn lia thần kỳ. Ai chơi nhạc mà không một lần muốn chạm tay vào cây đàn lia truyền thuyết? Tương truyền cây đàn lia sẽ chấp thuận cho chủ nhân của nó một điều ước.

3 tháng trước, tôi điên cuồng chơi nhạc, chỉ có kỹ thuật nhưng không đủ lay động lòng người. Dường như đó là ranh giới tôi không thể vượt qua. Cô ấy bảo có lẽ tình cảm trong tôi còn nghèo nàn. Cái thành phố chật chội, người xe chen chúc này đã che mất vùng trời của tôi rồi. Tôi cần phải đi để biết trái đất này rộng lớn có nhiều điều ký thú, còn nhiều mảnh đời bên ngoài không nên thơ như sách vở, còn có nhiều cung bậc cảm xúc giữa người với người, giữa người với thiên nhiên… Tôi xách balo đi. Có cái gì đang cựa quậy, đang tí tách nảy mầm trong tôi. Mỗi bước tôi đi, đôi cánh âm nhạc như càng trải rộng ra.
Mai, tôi về thành phố, thăm nhà và nhìn cô ấy một ngày. Chỉ một ngày thôi rồi tôi lại đi đến miền trung nắng gió bởi tôi biết tất cả chỉ mới bắt đầu, đôi cánh của tôi chưa đủ cứng cáp.

GIÓ PHƯƠNG BẮC VÀ NẮNG PHƯƠNG NAM

3 tháng rồi, tôi không nhận được liên lạc gì từ Thần Hy – cậu học trò mới. Cậu bé luôn thách thức sự nhẫn nại thờ ơ của tôi. Mỗi lần gặp cậu, tôi đều có cảm giác mình bị sập bẫy nhưng vẻ mặt trẻ con ấy luôn khiến tôi không dám khẳng định. Cậu ta chắc đã sớm biến thành khỉ trên vùng núi ấy luôn rồi.

Dạo này, tôi hay nghe radio show, “chết thì dễ mà sống thì quá khó”, câu nói vang vọng trong đêm đầy ám ảnh. Đó cũng là tiên đoán cho số phận của tôi. Sức khỏe của tôi ngày một yếu đi, tôi hiểu rõ điều ấy. Tôi không cam lòng, tôi còn chưa kịp đắm mình trên đồi hoa dã quỳ Đà Lạt, chưa hòa vào sắc vàng hoa cải Mộc Châu, chưa trôi nổi trên sông nước miền tây dạt dào…

Tôi tiếp tục ở lại trường học lên cao học, tất cả vì chưa chuẩn bị vào đời. Ở lại, tôi gặp được người ấy. Chúng tôi thường xuyên chạm mặt nhau hơn. Mối quan hệ từ nhìn ngắm đã được cải thiện lên thành chào hỏi. Ngồi chung giảng đường bé, lớp chỉ có hơn 20 người, đi qua nhau tất nhiên sẽ chào hỏi. Trái tim không đập mạnh như tôi tưởng.

- Này, sao mặt ta không đỏ, tim không đập nhanh nhở?

- Tất cả là lý thuyết thôi. Cơ mà lý thuyết này đúng với ai còn có thể, với người chậm hiểu như mi thì chắc không xảy ra đâu.

Tôi nghiến răng thề, từ nay không bao giờ nhờ Phong Linh tư vấn tình cảm nữa.

Tôi vẫn không bỏ được thói quen đưa mắt kín đáo tìm kiếm người ấy, vẫn thích nghe chất giọng phương nam ấm áp. Người ấy và tôi nói chuyện với nhau nhiều hơn, cùng ăn cơm ở cantin vào những buổi trưa không kịp về. Mọi người bảo chúng tôi là một đôi. Người ấy không giải thích. Tôi không rõ cảm giác của mình nhưng tôi vốn lười, cái gọi là càng giải thích, càng bôi đen, tôi không muốn làm. Thỉnh thoảng tôi nhận được vài tin nhắn không hay ho, có lẽ từ fan của người ấy, kiểu như chúng tôi không hợp nhau, chúng tôi nên chia tay đi. Tôi không thấy phiền lắm, đọc xong quên luôn nội dung, cũng lười hỏi tên người gửi.

Tôi bị ngáng chân ngã trật khớp. Lấy hết sức từ thưở bú mẹ cắn răng lê lết đến ghế đá ngồi. Người ấy đi qua thấy chuông reo mà tôi không có ý định vào lớp liền bảo:

- Cậu sao vậy?

- Không sao, cậu vào học đi. Mình ngồi một lát rồi vào.

Người ấy bảo nếu mệt thì nghỉ một buổi, hôm sau sẽ mang vở cho tôi chép bài. Tôi cảm ơn. Người ấy đi rồi, tôi lấy điện thoại chưa kịp gọi cho Phong Linh thì đã thấy màn hình nhấp nháy tên Thần Hy.

- Chị đang ở đâu? Em đang ở trước cổng trường chị nè.

- Đang ở ghế đá trước nhà D.

- Ok, đợi em chút nghe

Dáng vẻ phong sương trưởng thành của cậu khiến tôi suýt không nhận ra. Chỉ có nụ cười lấp lánh trên môi cậu vẫn lém lỉnh như hôm nào:

- Thế nào? Đừng nói bị em mê hoặc rồi nhe?

- Mê hoặc con khỉ? Cậu là ai? Mau trả Thần Hy trắng trẻo, mủm mỉm dễ thương cho tôi. Tôi cố làm ra vẻ thất vọng rồi cười thầm trong lòng khi thấy mặt cậu nhăn nhó như bánh đa ngâm nước.

- Chị không nhận ra em sao? Oa oa oa.

- Cho cậu 5 giây để tả tính cách tôi.

- Hài hước, thú vị, có cá tính, có lập trường, đanh đá có thừa…

- Stop, tôi tin cậu là tiểu ma vương rồi.

- Hì hì, em còn nhiều mỹ từ dành cho chị lắm.

Nhận thấy điều bất ổn ở tôi, mặt cậu nghiêm trọng lại:

- Chị sao vậy?

- Không sao, ngã chút xíu, ngồi nghỉ chút rồi đỡ thôi.

Cậu cúi xuống tháo đôi giày búp bê đang đeo ở chân tôi, nói không cảm xúc:

- Không sao mà mặt tái nhợt còn toát mồ hôi nữa kìa.

Rắc.

Tôi cắn răng, không rên. Khớp xương về vị trí cũ, đau nhói đến tận đỉnh đầu. Nước mắt tôi lưng tròng nhưng bị hãm không rơi xuống.

Cậu vỗ vỗ vai tôi, giọng lạnh hẳn:

- Ai dạy chị đau cũng không nói? Đau cũng không khóc?

- Tôi ghét nhất bị người khác vỗ vào vai trái, xui lắm.

- A, thế để em vỗ vai phải cho đều.

- …

Buổi chiều hôm đó, dưới tàng hoa sưa, Thần Hy đàn cho tôi những khúc nhạc cậu vừa nghĩ ra. Tiếng nhạc du dương có mùi nhựa cây ngai ngái trong rừng, có tiếng đớp mồi ban đêm của chú ếch con bên hồ, có tiếng chim non ríu rít chuyền cành ban mai, ngọt thanh như búp chè non còn đọng sương sớm, lại lâng lâng như hương rượu ngô của núi rừng. Cậu mải mê đàn, tôi say sưa trong khung cảnh cậu đang thêu dệt ra. Những cánh hoa trắng muốt nhè nhẹ đáp lên mái tóc cậu thật đẹp.

Ngày hôm ấy, lần đầu tiên, tôi không đến show diễn của người ấy.

***

CHÀNG TRAI THỨ NHẤT

Tôi là chàng trai thứ nhất câu truyện này nhắc đến nhưng tôi đã bỏ lỡ, đến khi nhận ra thì cô ấy đã không còn đứng đó chờ tôi nữa.

Cô ấy thường xuyên xuất hiện trong những show diễn của tôi. Không hò hét hay cuồng loạn vỗ tay ầm ĩ, chỉ bình thản nhìn tôi dường như những người xung quanh không hề tồn tại. Bạn cùng phòng tôi bảo cô ấy không hợp đôi với tôi. Tôi biết cô ấy thích tôi nhưng tôi hết lần này đến lần khác chần chừ bởi xung quanh tôi luôn náo nhiệt không có chỗ cho sự trầm lặng.

Sau đại học, tôi học lên, tình cờ gặp lại cô ấy. Vẫn mái tóc dài, vẫn dáng người hao gầy, vẫn vẻ thản nhiên nhưng ánh sáng trong mắt cô ấy khi nhìn tôi lại không như trước. Có gì đó mất mát trong lòng. Tôi đến bên cô ấy từ lúc nào, chúng tôi nói chuyện nhiều hơn, gặp mặt nhiều hơn.

Cuối cùng, tôi cũng bày tỏ lòng mình. Cô ấy hỏi lại tôi một câu:

- Cậu thích tính cách nào ở tôi?

- Dịu dàng, nội tâm, yên bình.

Cô ấy nói đó chỉ là vẻ bọc bên ngoài. Tôi đã không tin. Nhưng giờ thì tôi hiểu, tôi hiểu mình chưa từng hiểu cô ấy. Hiểu rồi thì sao? Tình cảm dành cho cô ấy dường như sâu sắc hơn vài phần.

Cô ấy nhập viện. Cô ấy như biến thành một người khác khi nói chuyện với mấy người bạn thân và cậu ta. Hài hước, thú vị, cá tính, đôi khi đanh đá…

Tôi vô cùng tò mò về cậu ta bởi vì hai người chỉ toàn nói chuyện qua điện thoại.

Ngày cậu ta từ miền trung nắng gió trở về, cô ấy năn nỉ, kiên quyết ra viện. Cô ấy ít khi trang điểm nhưng hôm đó phá lệ để che dấu đi dung nhan tiều tụy. Cô ấy bảo sắp tới có một bước ngoặt quan trọng, không nên để cậu ta phải vướng bận điều gì.

Họ hẹn nhau ở quán cafe, cô ấy cười rất nhiều. Cậu ta mang theo cả giọt mồ hôi nhọc nhằn của dân chài, mang theo nắng gió của đảo xa, mang theo tiếng cát lạo xạo, vị mặn mòi tanh nồng của biển, mang theo cả khúc nhạc từ những rạng san hô trong lòng đại dương bao la…

Tôi đã quen sự dõi theo trầm lặng của cô ấy, bây giờ, sự quan tâm ấy lại dành cho một người khác. Hụt hẫng.

Cậu ta nói điểm đến tiếp theo là sông nước Miền Tây và vùng đất mũi Cà Mau. Cô ấy được đưa về viện. Ngủ li bì suốt ba ngày. Cô ấy vừa mở mắt ra đã định ngủ tiếp hại Phong Linh – cô bạn của cô ấy nhảy dựng lên:

- Tỉnh, tỉnh ngay, mi ngủ ngày nào, ta phải thức ngày ấy. Cháo trên bàn, ăn xong đánh thức ta dậy dọn dẹp.

Nói xong lăn ra ngủ ngay trên giường cô ấy.

Hàng ngày, cậu ta vẫn gọi điện về nhưng giọng cô yếu dần. Cậu ta nghi ngờ. Cô bảo máy hỏng loa nên chỉ nhắn tin thôi.

Mỗi ngày, trong phòng bệnh của cô ấy đều xuất hiện một bó hoa cúc dại. Mọi người đều biết ai đem đến, nhưng cô ấy không biết.

Có một người luôn đến vào lúc cô ấy ngủ. Mỗi lần đến đều để lại một đóa hoa cúc dại. Người đó cứ lặng lẽ đứng bên cạnh cẩn thận lắng nghe hơi thở yếu ớt của cô ấy.

Rồi cô ấy cũng phát hiện ra người đó là ai. Cô ấy đột nhiên mở mắt ra nhìn, cậu ta không kịp phản ứng. Cô ấy mỉm cười:

- Cậu biết từ khi nào?

- Khi chị trang điểm.

- Cậu nên mang một chậu hoa cúc dại đến thay vì ngày nào cũng mang một bó đến.

Cô ấy chỉ nói đùa nhưng cậu ta đem đến một chậu hoa cúc thật. Cô luôn thắc mắc vì sao những bông hoa trong chậu ấy luôn tươi. Cậu ta trả lời:

- Trên đời luôn có những điều kỳ diệu, chị muốn thấy hoa cúc tươi trong chậu mỗi ngày thì hoa sẽ thấu hiểu mà không tàn lụi, giống như mọi người đều tin chị sẽ khỏe lên, chắc chắn chị sẽ sớm bình phục.

Tôi cũng hy vọng lời cậu ta nói là thật. Nhưng là tôi biết rõ những bông hoa trong chậu chưa kịp tàn, cậu ta đã thay hoa mới vào rồi.

Cô ấy biết ý nghĩa của hoa cúc dại: tình yêu thầm lặng. Cô ấy đã sớm chấp nhận những bó hoa đó. Nếu có thể, tôi cũng muốn gửi đến cô ấy một bó hoa cúc dại nhưng tôi không có cơ hội làm vậy. Cậu ta làm tốt hơn tôi nhiều. Tôi rút lui không phải vì bỏ cuộc mà vì cậu ta mới là người thật sự đem nụ cười cô ấy tỏa sáng rực rỡ.



***

Bệnh tật tàn phá, cô trở nên tiều tụy đến đau lòng. Không còn nhận ra chút sức sống nào trên khuôn mặt nhỏ nhắn ấy. Cô thích ngủ nhiều hơn. Bác sĩ bảo đó là dấu hiệu báo bệnh của cô đã chuyển biến xấu đi. Cậu đến khi cô ngủ nhưng không còn phải bỏ đi mỗi khi cô tỉnh dậy. Dù căn bệnh quái ác gặm nhấm cô từng giây, nhưng chưa ai thấy cô kêu than, trước mặt mọi người vẫn một nụ cười.

Có một lần cậu bắt gặp cô khóc, không một tiếng động, những giọt nước mắt cứ lặng lẽ rơi. Cậu lùi lại, tựa lưng vào cánh cửa bệnh viện, tâm cậu đau. Cậu lấy điện thoại nhắn tin cho cô thông báo mình sắp đến. Qua ô cửa kính, cậu thấy cô lau vội nước mắt. Khi cậu đẩy cửa bước vào, cô lại cười dù trên mặt còn vệt nước chưa khô, cậu làm như cái gì cũng không thấy.

Có một lần cậu rời ra ngoài, cơn buồn ngủ ập đến, cô không muốn chìm vào giấc ngủ liền lấy kim châm vào đầu ngón tay, hơi tỉnh táo lại. Cậu vô tình nhìn thấy, cả người khụy xuống, giọt nước long lanh rơi trên mu bàn tay cậu. Cậu cần phải tỏ ra kiên cường hơn nữa để động viên cô nhưng sao khó quá. Gía mà nỗi đau cô phải chịu chuyển sang cho cậu.

Đến ngày cậu tham dự cuộc thi: “cây đàn lia thần kỳ”. Cô không thể đến được, chỉ có thể chúc cậu đạt được ước mơ. Cậu nói với cô:

- Em muốn chị nghe được bản nhạc đó. Chị không được ngủ quên đâu đấy. Nhất định phải nghe xong mới được ngủ đấy.

Cô gật đầu đáp ứng.

Cậu mặc âu phục, toàn thân anh tuấn bất phàm, lại là người trẻ tuổi nhất tham dự cuộc thi, mọi ánh mắt tò mò, nghi ngờ của hàng ngàn người trong nhà hát đổ dồn về phía cậu. Cậu ngồi xuống cây đàn, cầm điện thoại gọi cho cô.

Tín hiệu được kết nối cũng là lúc tay cậu lướt trên phím đàn.

Hai không gian cách biệt được gắn kết bởi âm nhạc kỳ diệu, một nhà hát lớn sáng rực ánh đèn, một phòng bệnh nhỏ trắng muốt lạnh lẽo.

Dưới 10 ngón tay thon dài, mảnh khảnh của cậu, từng nốt nhạc du dương ngân lên, là mùa xuân mầm non đang tí tách đâm chồi nảy lộc, là mùa hạ đồng xanh mơn mởn, là mùa thu lúa trĩu vàng, là mùa đông sương trắng giăng giăng trên vườn táo đỏ, là núi cao hùng vĩ những cây tuyết tùng kiêu hãnh vươn, là bình nguyên bằng phẳng trù phú đầy hoa dại, là sóng biển rì rào ngày đêm ì oạp vỗ vào ghềnh đá, là nước mắt, là mồ hôi mặn chát, là nụ cười mỗi vụ mùa bội thu. Tiếng đàn khi nhẹ như hơi thở của chú ngựa con chào đời, khi mạnh mẽ ầm ầm như hàng vạn chú bò y-at di cư. Âm vực cao là tiếng gọi cha mặt trời ban phát ánh sáng khắp muôn nơi, âm vực thấp là tiếng mẹ đất từ ái bao dung ôm trọn vào lòng nỗi đắng cay. Trong thế giới ấy, có một góc nhỏ, nhưng góc đó tràn đầy kỷ niệm về một cô gái. Dường như lòng ấm áp, hạnh phúc khi cô ấy cười, dường như nhỏ máu khi cô ấy đau đớn. Góc nhỏ ấy chính là trái tim người nhạc sĩ.

Tiếng đàn dừng, cả nhà hát lớn tĩnh lặng đến lạ kỳ. Dư âm của khúc nhạc lắng mãi trong lòng. Bỗng có tiếng vỗ tay rồi cả hàng nghìn người vỡ òa bừng tỉnh, tràng pháo tay vang lên không ngớt.

Cậu nói với cô qua mic điện thoại:

- Em nghe thấy không? Bản nhạc đó anh dành tặng em, em là định mệnh của anh thế nên nghĩ cùng đừng nghĩ sẽ rời khỏi anh.

Chạm tay vào cây đàn lia, cậu ước: người con gái tôi yêu sớm bình phục.

Đôi mắt cô khe khép lại, xung quanh một vùng tối tĩnh lặng, có giọt nước đọng trên gối trắng. Thần Hy à, nếu còn có ngày mai, nhất định sẽ nói đồng ý.


Sưu tầm

No comments :

Post a Comment