Tuesday, April 22, 2014
Nhân tình
Tôi gọi anh là nhân tình. Còn anh, anh thường gọi tôi là người yêu bé nhỏ.
***
Tôi không biết anh yêu tôi nhiều đến như thế nào, nhưng tôi biết tình yêu đó chưa đủ lớn, chưa đủ nồng nhiệt, chưa đủ đắm đuối để tôi chấm dứt những gì mà tôi có trong hiện tại. Những thứ tôi có, chẳng nhiều nhặn gì, nhưng lại đủ sức để níu giữ tôi với gia đình này. Một gia đình, vỏn vẹn ba người. Chỉ có vậy, không hơn không kém. Tôi và chồng tôi, là hai đứa trẻ mồ côi từ khi mới chập chững những bước chân đầu tiên vào cuộc đời này. Tôi và chồng tôi, đã đến với nhau vì đồng cảm nhiều hơn là tình yêu. Để giờ đây tôi có lý do để viết những dòng này, vì một người thứ ba khác, nhân tình của tôi.
Chồng tôi cùng tuổi với tôi, cùng quê với tôi, ngày xưa từng học chung một lớp. Chồng tôi tên là Hùng. Anh là một người rất lầm lì, ít nói. Hồi nhỏ, tôi thường bị lũ bạn bỡn cợt, nói tôi là đồ không cha không mẹ, Hùng đã luôn đứng ra che chở cho tôi. Sau mỗi lần như vậy, tôi thường nhoẻn miệng cười, bởi cảm giác ấm áp, bởi được an ủi, bảo vệ và sự bao bọc vô hình mà anh dành cho tôi. Hùng ở với bà nội, còn tôi ở với dì. Trong khi tôi được dì yêu thương và bù đắp hết mực thì Hùng bị bà nội của anh hắt hủi, chì chiết và hành hạ anh về mọi mặt. Bà nội Hùng bảo anh không phải cháu ruột của bà, người đàn bà hư hỏng cũng chính là mẹ Hùng đã phản bội lại bố Hùng và bỏ theo người đàn ông khác khi mới hạ sinh Hùng được vài ngày. Bố Hùng quẫn uất vì không giữ được vợ, đã tự tử bằng một liều thuốc chuột mới mua trước đó. Hùng giống như cái dằm trong mắt bà nội, Hùng là nơi bà nội xả những bực tức, oán hận và căm thù với mẹ anh, đã thế Hùng lại không giống bố chút nào, mái tóc của Hùng xoăn, những lọn tóc bồng bềnh màu nâu nhạt, đôi mắt của Hùng rất đẹp nhưng lạ, nhìn vào đó, người ta dễ bị dụ dỗ, dễ bị mê hoặc bởi một sự thần bí nào đó. Hùng giống mẹ nhiều hơn. Bà nội Hùng bảo anh là nghiệp chướng, bảo nuôi anh là nuôi ong tay áo, bảo anh là con hoang. Những lúc như vậy, Hùng chỉ cúi gằm mặt, bước đi về phía cánh đồng, nơi màn đêm bắt đầu bủa vây ngoài nghĩa trang sương rơi lạnh lẽo. Và đêm ấy, thể nào Hùng cũng ngủ lại nghĩa trang, bên cạnh mộ của bố anh. Hùng luôn gắng tìm lại một hơi ấm, dù là nhỏ nhoi nhất bên cạnh thi thể nằm sâu dưới đất, có thể đã hóa bùn của bố. Đấy là mãi sau này Hùng kể lại với tôi như thế. Hùng kể với giọng trầm buồn, thi thoảng lại nén một tiếng thở dài, mỗi khi nhớ về quãng thời gian cay đắng trong tuổi thơ của mình. Tôi ngồi bên anh, thấy mình cần phải cho anh nhiều hơn thế, bù đắp cho anh tình thương, tình mẫu tử, tình yêu, tất cả những thứ anh tuột tay mà chới với trong quá khứ.
Tôi may mắn hơn Hùng, mặc dù tôi mồ côi cả cha lẫn mẹ, nhưng tôi lại được sống trong tình thương yêu vô bờ của dì. Dì kém mẹ tôi hai tuổi, nhưng nom dì còn già hơn cả mẹ, nét khắc khổ, lận đận hiện rõ dưới đuôi mắt của dì, mỗi khi dì cười, người ta có thể tưởng tượng ra giống như dì đang khóc, khóc khan, khóc mà nước mắt không còn để rơi nữa. Ngày biết tin cha mẹ tôi bị đá đè chết trong lần đi đãi vàng trên núi, dì suy sụp, dì thương tôi sẽ khổ, dì đón tôi về ở với dì. Khi ấy tôi được 4 tuổi, tôi chưa biết thế nào là nỗi đau mất cha, mất mẹ, chưa thấm thía được sự thiệt thòi của một đứa trẻ mồ côi sẽ khổ sở thế nào. Dì kể, lúc tìm được xác cha mẹ tôi, dì đã phải nhờ gửi tôi chơi ở xóm khác, dì đưa cho tôi tờ 200 đồng, bảo tôi thích mua gì thì mua, hôm nay tôi ngoan ngoãn nên dì sẽ thưởng. Dì không muốn tôi nhìn thấy cảnh ấy, dì muốn tôi lớn lên với tâm hồn trong sáng và hồn nhiên như bao đứa trẻ khác. Sau này, Dì cũng không lấy chồng, có lần tôi gặng hỏi, dì bảo dì có tôi là con gái rồi, dì không cần tới một người đàn ông nào nữa, mãi sau này tôi mới biết, dì sợ người đàn ông làm chồng dì sau này sẽ không yêu thương tôi, dì đã hi sinh hạnh phúc cả đời mình cho tôi. Dì thương tôi, lo cho tôi, ấy mà ông trời lại không thương dì. Ông nỡ cướp mất dì, người thân duy nhất còn lại của tôi. Hôm ấy có việc đi xa nên tôi vắng nhà, dì bị trúng gió phải cảm, hàng xóm cũng không ai biết. Tôi gọi điện về không thấy dì nhấc máy, thấy lòng bồn chồn, nóng như lửa đốt, tôi lao xe như điên về nhà, dù lúc ấy tôi cách nhà gần 100km. Về tới nơi, tôi thấy cánh cổng mở toang, trong nhà tối om, tôi mở cửa, bật điện, dì nằm ngay ngắn trên giường, hai tay đặt ngang bụng, giống như người đang say trong giấc ngủ, tôi lay dì dậy, tôi làm mọi cách dì cũng không bao giờ thức dậy với tôi nữa. Tôi trách mình vô tâm khi để dì ở nhà một mình, tôi trách ông trời thật chẳng công bằng với dì, với tôi. Tại sao ông cứ lấy đi sinh mạng của những người thân bên tôi một cách nhanh chóng đến như vậy. Tôi còn sống trên đời này làm gì nữa khi mà tôi chỉ còn trơ trọi một mình. Tôi đã tuyệt vọng và có lẽ chẳng thể sống tiếp nếu như không có Hùng ở bên trong suốt những tháng ngày ảm đạm đó.
Con trai tôi ra đời khi tôi cưới Hùng được hai năm. Con tôi rất giống bố nó. Kể cả lỡ như nó giống tôi, nó cũng không may mắn có được một lời chì chiết nào từ bà nội cả. Cu cậu kháu khỉnh lắm, mỗi khi tôi đi làm về, đón cu cậu từ nhà trẻ, các cô giáo đều khen với tôi. Ngày nào cũng thế, dường như biết bố mẹ bận rộn với công việc, cu cậu rất ngoan. Chẳng hôm nào thức giấc nửa đêm và khóc. Tôi hài lòng với công việc của mình, với gia đình bé nhỏ này, với những gì mà Hùng dành cho tôi trong suốt những tháng ngày qua. Duy chỉ có một điều, tôi băn khoăn không biết vì lý do gì, và tại sao chồng tôi lại ít "chạm" vào người tôi. Nhiều khi tôi đòi hỏi, anh còn lảng tránh hoặc vờ lăn ra ngủ thật say. Tôi không phải người phụ nữ có nhu cầu cao, nhưng sự "ít" của Hùng khiến tôi lo lắng. Tôi không biết có phải vì tôi thiếu hấp dẫn hay không, hay Hùng mắc căn bệnh nào đó về sinh lý...Nhiều lần tôi muốn khuyên Hùng thử đi khám, nhưng lại sợ chạm vào lòng tự ái của một người đàn ông vốn đã gặp nhiều thương tổn. Nhiều đêm nhìn Hùng ôm con ngủ, tôi thấy anh là một người đàn ông của gia đình, anh yêu tôi thực sự chứ không phải vì một sự thương hại nào cả. Tôi tìm cách khắc phục khoảng cách giữa tôi và Hùng, tôi không muốn vì lý do nào đó mà tôi sẽ đánh mất gia đình này, nơi yêu thương cuối cùng mà tôi có được.
Tôi gặp Khanh rất tình cờ, nhưng sự tình cờ ấy đã khiến tôi phải đắn đo rất nhiều. Một sự tình cờ định mệnh. Khanh hơn tôi 3 tuổi, khoảng cách tuổi mà người ta cho rằng rất kị nhau. Ấy vậy mà, ngay từ lần đầu tiên gặp mặt, Khanh đã dành cho tôi rất nhiều ấn tượng. Khanh làm việc cùng ngành với tôi, cái cách anh làm việc dễ khiến người ta quý mến và đặt nhiều tin tưởng. Khanh là người rất tỉ mỉ trong công việc, dù chỉ là một việc rất nhỏ, anh cũng làm rất chăm chú mà cẩn thận. Tôi mến mộ Khanh, nhưng vẫn đặt ra một khoảng cách nhất định, tôi biết mình là phụ nữ đã có chồng. Dường như Khanh cũng vậy, dù tôi đã cố tạo ra những câu nói hài hước gây cười để không khí thêm tự nhiên, nhưng tôi và Khanh vẫn thấy có gì đó ngại ngùng, như những đôi trai gái thủa mới biết yêu. Khanh hẹn tôi đi uống cà phê, mấy lần tôi từ chối và đều lấy lý do bận. Dù thế mỗi lần đó tôi đều cố ý nói với Khanh rằng, tôi muốn đi cùng Khanh lắm nhưng tôi không thể, tôi sợ tôi sẽ yêu Khanh mất. Mà như thế tôi sẽ trở thành người đàn bà hư hỏng, người đàn bà phản bội. Gặp Khanh một lần, vậy mà nhiều lúc trong đầu tôi cứ vương vấn hình ảnh ấy, tôi nhớ lúc Khanh ân cần với tôi, dù không quá giới hạn của hai người bạn, nhưng vẫn khiến tâm trí tôi như gặp phải bùa mê. Chẳng hiểu sao, nhiều lúc tôi thấy mình ghen khi có ý nghĩ Khanh sẽ ở bên, chăm sóc, lo lắng và làm tình với cô gái nào đó không phải là tôi...
Hôm ấy là một ngày chủ nhật. Hùng đưa con trai về quê thăm một người bạn cũ. Tôi bận với núi công việc đang gấp rút hoàn thành mà sếp giao trước đó mấy ngày, đành để 2 bố con tự túc đi lại, chăm sóc lẫn nhau. Buổi chiều hôm ấy, công việc cũng đã đâu vào đấy, thì tôi nhận được điện thoại của Khanh. Khanh nói muốn mời tôi đi ăn tối, có chuyện muốn cho tôi biết. Tôi sắm sửa quần áo, đầu tóc thật ưng ý, trang điểm đậm phấn hơn thường ngày một chút, dùng nước hoa, thứ mà đã lâu lắm tôi không còn dùng đến, và tôi đến hẹn gặp Khanh. Tôi để ý thấy Khanh cũng ăn vận đẹp hơn thường ngày, trông anh thực sự rất tuấn tú và bảnh bao. Tôi ngượng ngùng, hơi lúng túng khi Khanh cầm tay tôi và nói Khanh yêu tôi. Tôi đã không rụt tay lại, cứ để yên như thế trong tay Khanh, nhưng nói với anh: Khanh biết em đã có chồng sao còn nói như thế? Khanh bảo: Kệ, có chồng thì đã sao, em sẽ là người yêu bé nhỏ của anh nhé! Tôi gục đầu vào vai Khanh, anh ngoảnh lại, một tay nâng nhẹ cằm tôi, một tay xiết chặt lấy tôi và dành cho nôi một nụ hôn dài cháy bỏng. Tôi ngập trong cảm xúc, bản năng trong tôi được đánh thức, tôi muốn ôm ghì lấy Khanh mà vùi đầu Khanh vào hai bầu ngực nóng hổi, đầy mong chờ. Tôi đã đánh mất mình trong giây phút đó, tôi đã quên rằng mình có một gia đình ở kia, tôi quên mất trách nhiệm của một người mẹ, một người vợ. Tôi đã thực sự phản bội Hùng. Bất cứ lúc nào Hùng vắng nhà, hay có việc phải đi xa, tôi và Khanh đều có một cái hẹn. Lần nào cũng vậy, tôi và Khanh lao vào nhau chẳng cần biết trời đất gì, lúc nào cũng thèm khát, nồng nhiệt, và thỏa mãn. Mỗi đêm, khi con đã say ngủ, nằm bên cạnh Hùng, tôi lại thấy vô cùng ân hận và xót xa nếu như ngày kia Hùng phát hiện ra tôi lừa dối anh. Hẳn anh sẽ rất suy sụp khi anh đã tin tưởng và kì vọng vào tôi nhiều như thế. Tôi vẫn thương Hùng, và từng yêu Hùng, nhưng giờ đây tôi để mình buông thả theo cảm xúc, theo bản năng, tôi còn dám nói rằng tôi yêu anh ư? Hùng vẫn luôn im lặng, lầm lì và ít nói như ngày nào. Chợt nghĩ đến con trai, tôi thấy thương cu cậu vô cùng. Tôi và Hùng đến với nhau, như những mảnh đời lẻ loi muốn ghép lại, mang cho nhau chút hơi ấm, vậy mà tôi nỡ phản bội anh, buông thả mình cho những xúc cảm phù du vô định. Tôi và Hùng đã mất đi phần kí ức ngọt ngào trong tuổi thơ, tôi không muốn con trai mình sẽ đi vào vết xe đổ như mẹ hay cha nó. Có lúc đang làm tình với Khanh, tôi chợt hình dung ra đó là Hùng, Hùng đang nhìn tôi bằng hai con mắt oán hận, mặc dù anh vẫn nhịp nhàng bên trên tôi, rồi thì anh bỗng dừng lại, anh thả lỏng người và để những giọt máu rơi trên bụng tôi, những giọt máu đỏ lòm, đặc sệt tung tóe khắp người tôi, tôi giật bắn mình tỉnh dậy đẩy Khanh ra, chạy vào nhà tắm xối nước rồi mặc lại quần áo, bỏ về trước sự ngơ ngác, không hiểu chuyện của Khanh.
Những tháng cuối năm bận rộn, tôi không có thời gian gặp Khanh, tôi nhận thấy Khanh cũng ít nhắn tin hẹn gặp tôi hơn. Tôi tập trung vào công việc của mình, tôi luôn về đến nhà với tâm trang mệt mỏi, bơ phờ, việc chăm con gần như Hùng đảm nhiệm hết. Tôi gần như không đòi hỏi, không cần đến sex trong những đêm dài lạnh lẽo, cứ đặt lưng xuống là tôi ngủ như chết. Hùng vẫn vậy, anh chẳng bao giờ cần đến tôi. Anh luôn ngoan ngoãn nằm cạnh tôi, có khi lại ôm con ngủ say tít. Những lúc thế này, tôi lại thầm cảm ơn anh vì sự "lạnh lùng" ấy, tôi muốn được ngủ yên và không bị quấy rầy. Nhưng có lẽ vì mệt quá mà ban đêm tôi rất hay nói mê. Có sớm thức dậy, cu cậu của tôi nói, đêm qua mẹ mơ gì mà nói mê nhiều thế? Tôi lo lắng mình có nhắc đến tên Khanh, tôi sợ chồng tôi biết chuyện, nhưng mãi mấy ngày sau cũng không thấy anh nói gì cả, tôi mới yên tâm phần nào.
Hôm ấy, tôi quyết định đến gặp Khanh lần cuối, muốn nói với Khanh sẽ chấm dứt tất cả, tôi không muốn tiếp tục sống trong việc lừa dối chồng và con trai của mình. Tôi đến phòng Khanh thì thấy cửa mở, không có ai ở nhà. Tôi ngồi đợi, nghĩ rằng anh mới chạy ra ngoài sẽ về ngay. Thấy máy tính đang mở, tiện thể tôi định vào hộp thư của mình để gửi bản thảo cho một người bạn. Trên màn hình, hiện ra một ô cửa sổ chat, tôi định tắt đi nhưng vô tình thấy tên mình trong đó, tôi quyết định đọc nó, tôi muốn xem với Khanh, tôi quan trọng đến nhường nào, tình yêu của anh có thực sự lớn như tôi vẫn nghĩ. Tôi mới đọc được vài dòng thì vội gấp ngay máy tính lại, tôi thực sự choáng bởi những lời lẽ mà anh ta nói về tôi:
Hoang: May van cap voi con Van day ha? Hay la yeu no roi?
Khanh: May nghi sao ma noi tao yeu con day, no co chong roi ma, chi loi dung giai quyet nhu cau tinh duc thoi.
Hoang: May cung ghe nhi?
Khanh: Ninh not vai cau, cha mat gi, re hon choi cave nhieu.
Tôi lao như điên ra phía cửa, cảm giác ghê tởm cái nơi mà tôi mới bước chân vào khi nãy, tôi thật sự sốc trước con người mà tôi đã bỏ bê cả hạnh phúc của mình để đến với hắn. Tôi ân hận vô cùng. Hóa ra tình yêu của hắn cũng chỉ đến vậy thôi, hóa ra rốt cuộc chỉ có tôi là kẻ ngu ngốc, dại khờ, cả tin. Chỉ có tôi tin rằng trên đời này, tình yêu vụng trộm là tình chân thật.
Tôi thẫn thờ về nhà, tôi sẽ nói hết với Hùng, dù anh có tha thứ cho tôi hay không? Tôi thấy mình có lỗi với gia đình của mình hơn bao giờ hết. Tôi muốn níu kéo dù chỉ còn một tia hy vọng nhỏ nhoi và duy nhất. Hùng ngồi ở cửa từ lúc nào, thấy tôi về, Hùng ngước lên nhìn tôi, nhưng tôi chưa kịp mở lời thì anh đã nói: Bây giờ em không cần nói gì với anh cả, anh đã biết chuyện từ lâu, lỗi cũng có phần tại anh nên em mới phải như thế. Anh có lỗi và anh sẽ sửa. Anh không trách gì em, có trách cũng không thay đổi được gì, anh chỉ muốn em sẽ sớm quên chuyện này, mình hãy làm lại từ đầu, em nhé! Tôi chẳng biết nói gì, tôi quá hạnh phúc vì bây giờ tôi mới nhận ra mình có một người chồng bao dung và vị tha đến vậy. Tôi thầm hứa sẽ luôn là người mẹ tốt, người vợ đảm để bù lại những sai lầm mình gây ra. Và hơn hết, tôi biết, tôi thực sự yêu gia đình bé nhỏ của mình.
Sưu tầm: P. T. N
Subscribe to:
Post Comments
(
Atom
)
No comments :
Post a Comment