Friday, May 2, 2014

Đồ Dê Xồm Tránh Xa Ta Ra

No comments :

Tính đến hôm nay là nó đã học được một tuần lễ của năm học mới.Nghe nói hôm nay lớp nó sẽ có học sinh chuyển đến.Không biết là nam hay nữ nữa.Mong là một anh chàng đẹp trai nào đó.Nó vừa bước vào lớp vừa nghĩ vẩn vơ.
  Tiếng chuông báo hiệu vào giờ cũng cất lên nó đặt chiếc cặp rồi ngồi xuống chiếc bàn thứ 3-nơi cạnh cửa sổ nhìn ra sân trường mà nó cho rằng đó là một vị trí lí tưởng.
  Vừa ngồi xuống con bạn thân bàn trên ngoảnh xuống tám:"Nghe nói học sinh mới chuyển đến là nam thì phải?Mà chúng nó bảo là đẹp trai lắm đó"- vừa nói Bảo Vi vừa cười típ mắt lộ rõ vẻ thích thú.
~~~~[Giới thiệu sơ lược] ~~~~
*Hoàng Trúc Anh-nó:
-17 tuổi,học sinh lớp 11b trường Giang Thiên-một ngôi trường nhỏ của tỉnh.
-Ngoại hình:
+ mắt sâu,bộ tóc đuôi gà được cột gọn gàng,sống mũi vừa phải không cao lắm.
+ Chiều cao hạn chế 1m58.03,cân nặng 44 kg
=>nói chung ngoại hình thuộc dạng vô cùng bình thường.
-Tính cách:
Hòa đồng,vui vẻ,nội tâm,ghét người ngang ngược,không chịu khuất phục trước người khác....Đặc biệt thích ngắn trai đẹp
*Trần Bảo Vi- bạn thân nó:
-17 tuổi học cùng lớp với nó
-Ngoại hình:
+mái ngố,mắt tròn,mặt trái xoan,..
+cao 1m62 nặng 47kg.
-Tính cách:
Hòa đồng,phóng khoáng,tâm lí,hiền lành...Và cũng cực kì thích ngắm trai đẹp(giống nó ghê,bạn thân có khác)
             ~~~~~***~~~~~~
  Chúng nó lại tám hết chuyện từ trên trời xuống dưới đất.Tiếng chuông thứ hai cất lên báo hiệu vào tiết một.Tiết Hoá- môn nó cực kì ghét nhưng giáo viên dậy không ai khác chính là chủ nhiệm lớp nó và hơn hết người đó còn là cô ruột nó-người mà nó rất quý cũng như người quý nó nhất.
  Tiếng bước chân lộp cộp ngày một gần và một người phụ nữ khoảng 29 tuổi bước vào,không ai khác chính là chủ nhiệm kiêm cô ruột nó.Cô Hoàng Ngọc Thi.
""Hôm nay cô không mang theo cặp sách chắc tiết này được ngồi chơi rùi""-nó nghĩ và mừng thầm vì đã không phải học môn mà nó cực kì ghét.
Cô bắt đầu cất giọng:"hôm nay chúng ta sẽ nghỉ tiết này để đón bạn mới nhé" kèm theo sau là một nụ cười tươi.
Chỉ sau khoảng 1phút im lặng và tiếng hò reo đập bào ghế vang lên khiến cho cô Thi phải gõ mạnh chết thước gỗ xuống mặt bàn để ổn định lớp.
Khi thấy cả lớp đã ổn định cô bắt đầu từ tốn nói:
"Lớp chúng ta cùng chào đón bạn Triệu Sơn Tùng đến với chi đội 11b.Hãy cùng nổ một chàng pháo tay chào đón nào"- kết thúc câu nói cô làm động tác vỗ tay mở đầu tiếp đó là những chàng pháo tay của cả lớp.
Kết thúc mọi người cùng hướng mắt đa cánh cửa nhưng 1p,2p,....rồi 5p không thấy động tĩnh.Không khí trở lên u ám vì không thấy xuất hiện người đâu.
Một lúc sau tiếng cửa kẽo kẹt của bản lề cũ vang lên một dáng người mảnh khảnh cao chừng 1m78 bước vào,không ai khác chính là cái tên trời đánh bắt cả lớp nó chờ đợi.
Khuôn mặt hiện ra,một người con trai với cái mặt trắng trẻo,mũi cao,mắt đen,mái tóc bồng bềnh để kiểu giống mấy anh Hàn Quốc,cô Thi cất giọng:"Chào mừng em đến với lớp 11b,hãy tự giới thiệu mình với mọi người đi nào"-kèm theo sau là nụ cười sẵn có cùng với đôi mắt vẫn dán lên người con trai đứng trước mặt.
"Tôi tên Triệu Sơn Tùng học sinh mới chuyển đến mòn mọi người giúp đỡ"- kết thúc là nụ cười tỏa nắng khiến lũ con gái lớp nó+cả nó phải hò reo.Đám con trai thì vó vẻ hứng thú vì có thêm một học sinh nam nữa.
"Bây giờ em hãy tự chọn chỗ mình ngồi nhé"
Hắn đảo mắt quanh lớp và dừng lại ở vị trí nó đang ngồi.
"Có lẽ mình sẽ được ngồi cùng hot boy rùi."vừa nghĩ nó vừa cười ngất ngưởng.
"Em muốn ngồi bàn 3 có cái bạn nữ đang cười như *** kia cô ak.Nhưng với một điều kiện là bạn nữ ấy sẽ chuyển đi vị trí khác cô nhé!"-nói xong hắn nở một nụ cười mê hoặc ngoảnh sang cô giáo.
Nó như chết đứng sau khi câu nói của học sinh mới kết thúc.
"Con ****,chuyển chỗ?Không đời nào.Dám nói ta là con **** hả vậy thì đừng mong sẽ ngồi kể cả cạnh ta chứ đừng hòng ta chuyển chỗ nhá"-nó nghĩ mà mặt đỏ lừ vẻ tức giận.
Đứng phắt dậy chưa kịp cho cô giáo đưa ra quyết định nó nói:"Em không đồng ý,mong cô xếp bạn ngồi vị trí khác".Nói xong nó ngồi xuống mà cười thầm vì biết cô nó sẽ không phản đối ý nó đâu.
Cô phân vân vì dù sao nó cũng là đứa cháu mà mình quý nhất nên chỉ còn cách duy nhất là ngoảnh sang hắn ý chọn chỗ khác nhưng bắt gặp ánh mắt mèo con của hắn kèm theo lời nói kiểu nhõng nhẽo như con nít của hắn:"cô ơi em chỉ muốn ngồi bàn đó thui".
Cả hai lời nói khiến cô phải phân vân vì một bên là cô cháu gái yêu quý một bên cô lại không thể cưỡng lại vẻ đẹp trai của hắn(cô này mê trai ghê thảo nào cô cháu gái mê trai là phải).
Động não 1p rồi nở nụ cười mãn nguyện vì ý tưởng quá ư là hoàn hảo.
"Sơn Tùng em có thể ngồi ở bàn 3 nhưng sẽ ngồi cùng bạn Trúc Anh,thế nhé còn mấy phút cuối cô dành cho lớp đón bạn mới bây giờ cô có việc phải lên văn phòng"-nói xong cô phóng thẳng ra khỏi cửa bỏ lại tiếng ý ới của nó đằng sau.
Cơn giận dồn lên não khi mà lần đầu tiên cô nó lại không tán thành ý kiến của nó.Trong khi đó trước mặt nó là cái tên dám kêu nó là dở hơi kia cười nói:"bạn Trúc Anh thân mến bạn ngồi xích vô trong để mình còn ngồi chứ".
Lại thêm lời nói mỉa mai của hắn nó gắt:"không thích ra chỗ khác mà ngồi" rồi nó quay ngoắt mặt lại kệ cho hắn vẫn đứng ở đó.
"Nếu bạn không xích vô thì đừng trách tôi dùng biện pháp mạnh nhé".
"Mi định đánh ta chăng,có giỏi thì cứ ra tay đánh ta,ta không sợ đâu"-nó nghĩ rồi cứ ngồi yên một chỗ không có ý định xích vào.
Thấy không có biến chuyển sau lời cảnh cáo hắn bắt đầu hành động.
-"là do cô chuốc lấy thôi đấy nhé!"- kết thúc câu nói hắn ngồi xuống ghế cạnh nó dù chỉ có một phần rất nhỏ và cả cơ thể hắn chạm vào lưng nó một luồng khí nóng tỏa ra.Nó giẫy nảy ngồi tít vào sát tường và ngoảnh lại nhìn hắn với vẻ mặt hốt hoảng mà thốt:"này mi làm cái gì đấy hả".Hắn cười khẩy nói:'Tôi đã cảnh báo cô rồi còn gì" nói xong hắn gục xuống bàn chợp mắt.
Mặt nó đỏ bừng tức giận mà không thể làm gì hắn.
"Được thôi mối thù này ta sẽ trả ngươi" rồi nó cũng gục mặt xuống bàn mà nghĩ mưu tính kế.
Và bốn tiết còn lại đối với nó là một cực hình,càng khiến nó ghét cay ghét đắng cái bạn hot boy -học sinh mới đang ngồi cận kề nó.Cụ thể như sau:
Tiết 2:Bảo Vi-con bạn thân nó rủ xuống căng tin,hớn hở đứng dậy nhưng lại vướng phải một vật cản không ai khác chính là cậu bạn học sinh mới cứ nằm ngủ trên bàn mặc sức nó hét,nó cấu,nó véo lên thân thể mình mà nằm im bất động như tảng đá.Kết quả là nó phải nhờ Bảo Vi mua dùm mấy cái bánh trong khi nó áng ngữ không thể đi đâu được.
Tiết 3:là môn Văn-cái môn mà khiến nó gật gù.Cũng như thường khi thì nó hay chống tai lên mặt mà nhắm mắt khò khò(trên bục giảng nhìn xuống trông nó như đang chăm chú nghe giảng).Ai ngờ cái tên chết tiệt ngồi cạnh nó bỗng đứng dậy thưa cô giáo là nó ngủ trong lớp.Thế là nguyên tiết hôm đó nó phải đứng góc lớp.
Tiết 4:Trong khi nó và von bạn thân đang nhắn tin giấy cho nhau bàn luận về kế hoạch chiều lượn lờ ăn kem thì cái tên đó lại một lần nữa báo cáo giáo viên khiến nó phải đứng học cho đến hết tiết.Tình hình con bạn thân không phải đứng vì tên đó khai tên độc mình nó.
Và tiết 5,cái tiết cuối cùng hắn cũng không tha khi mà nó đang cắm cúi chép bài trong giờ kiểm tra 15" sử thì hắn thưa cô giáo rằng nó mở vở.Xong nó bị đánh dầu bài và viết bản kiểm điểm.

Quốc bộ về nhà vì hôm nay con bạn thân có việc nên không đèo nó về được nó ngán ngẩm lết xác về nhà.Vừa đi vừa lẩm bẩm:"cái tên sơn nhà đó cứ ám mình là sao.Đừng nói mi cố ý làm vậy để bắt ta chuyển chỗ nhá.Đã vậy thì hãy đợi đấy ta sẽ không bao giờ nhường ngươi đâu"(má ơi anh ý tên Sơn Tùng đâu phải sơn nhà đâu).
          ~~~~~*****~~~~~~
Thấm thoát đã một tháng trôi qua kể từ khi học sinh mới chuyển đến.Một tháng cũng là khoảng thời gian mà khiến người ta hiểu nhau và thân thiết hơn.Nhưng đối với nó và hắn thì một tháng là khoảng thời gian cãi nhau,đấu đá,chơi xỏ nhau.Chỉ một tuần nữa là đến noel nó và con bạn thân đang bàn bạc về ngày nghỉ noel sẽ làm gì?Bỗng Bảo Vi lên tiếng:
"Tao với mày cá cược đi nếu mày thắng tao sẽ đãi mày ăn còn nếu mày thua thì mày sẽ đãi tao ăn.ok không?"
"Được thôi nhưng cá cái gì mới được chứ?"-nó nhanh nhảu trả lời khi nghe con bạn nói sẽ đãi ăn.(chị này ham ăn lắm ak hơn cả ngắm trai đẹp kìa).
"Mày sẽ rủ Sơn Tùng rồi *****"-nói xong Bảo Vi nở một nụ cười đắc thắng.
Nghe xong cái bẫy mà con bạn giăng lưới mình mắt nó giật giật nói:"tại sao lạ là tên chết dẫm đó.đổi người khác đi"-ánh mắt cầu xin như một con mèo con chớp chớp nhìn Bảo Vi.
Quay phắt mặt ra chỗ khác để không bị nó mê hoặc mà yếu lòng cô tiếp:"thế là mày không làm được chứ gì vậy thì chuẩn bị tiền đãi mo măm măm đi nhé!".
Đứng dậy,quay lưng,bước đi.Một bước,hai bước....
"Được thôi tao sẽ làm mày chuẩn bị món nỳ đi nhé"-tiếng của nó vọng theo sau và dần dần tan vào không khí.Và thế là kế hoạch được tiến hành từ hôm sau.
             ~~~~****~~~~~
"Hế lô"-nó vẫy vẫy tay khi nhìn thấy Sơn Tùng đang đi đối diện nó bước vào cổng trường.Hơi ngạc nhiên trước thái độ của nó hắn không nói gì bước thẳng vào cổng trường.Bị "bơ" sau cú chào hỏi nó hơi tức giận nhưng vì sự nghiệp ăn uống cộng thêm cái tính kiệt sỉ không muốn bỏ tiền ra nên nó cố nuốt cơn giận mà đuổi theo hắn bắt chuyện.
"Làm gì mà bơ nhau thế mấy khi ta nói chuyện tử tế với nhau."-nó nở nụ cười gượng gạo nhìn hắn.
"Không phải cố đâu.Cô nghe câu cố quá thành quá cố chưa?"-nhìn thấy cơ mặt nó không được tự nhiên hắn phán.Bỏ mặc nó đang đứng như pho tượng đá hắn bước đi tiến vào lớp.
"Không từ bỏ,không khuất phục,không thể để tiền của mình đi vào miệng lưỡi của Bảo Vi được.Mình phải cố gắng còn 4 ngày nữa là noel rồi phải đẩy nhanh tiến trình mới được."
Nghĩ là thực hiện,trong 4 ngày ngắn ngủi nó liên tục là người bắt chuyện,hết trực nhật hộ hắn,rồi thì mua đồ ăn.....Cứ liên tục liên tục như vậy và thời khắc quyết định đã tới.
Tiếng chuông báo giờ ra về đã vang lên.Hôm nay nó bảo Vi về trước không cần đợi nó.Rồi đứng ở cổng trường đợi hắn.Một lượt học sinh đi ra rồi hai....phải mất 20' sau khi không còn một bóng người nó mới thấy hắn lững thững dắt chiếc xe đạp đi ra.
20" không phải là một t.gian dài nhưng cũng đủ để đôi chân nó tê dại vì đứng lâu một chỗ.Nó gắt:"làm cái quái gì mà giờ này mới ra hả".
Bỏ qua câu hỏi của nó hắn hỏi ngược lại:"cậu đợi tôi sao?"
Lúc này nó mới ngớ người nhòa ra mục đích của nó là gì nhẹ nhàng lên tiếng:"ak mình muốn hỏi cậu một việc"
"Việc gì nói nhanh đi" hắn hơi gắt 
"Ak thế này mai là noel mình có thể mời cậu dùng bữa được không?".
Hơi ngạc nhiên nhưng hắn cũng tờ mờ hiểu ra được hành động của nó dạo gần đây là muốn mời hắn đi chơi."có lẽ cô bé đã cảm nắng ta sao?"-hắn nhách mép trả lời:
"Được thôi".rồi phòng xe đi thẳng bỏ lại nó đứng đó.
Để chuẩn bị cho kế hoạch thêm hoàn hảo nó đã mất cả một ngày lục tung tủ quần áo lên để chọn cho mình một trang phục sao cho phù hợp cụ thể là:chiếc quần jean canh ôm gọn chân nó,chiếc áo phông dáng dài qua mông,thêm chiếc áo khoác(trời cũng lạnh mà) điểm thêm là mấy phụ kiẹn linh tinh,tóc xõa ngang vai...trông nó lúc này cực kì cá tính.
Đồng hồ đã điểm 6h15 mà nó hẹn hắn lúc 6h30 nên nó xin phép ba má rùi ra ngoài đến điểm hẹn.
Đến nơi nó đã thấy hắn đuqsng chờ nó nhanh nhảu chạy đến rồi kéo vào quán ăn nhanh bên đường(cái quán này cũng trong kế hoạch của nó.Chờ sẵn đên trong là Bảo Vi).Đương nhiên là nó sẽ kéo hắn ngồi vị trí để Bảo Vi dễ quan sát rồi.Như dự định khi vừa ngồi xuống nó đã chuyển vị trí sang ngồi kế bên hắn khiến hắn hơi ngạc nhiên nhưng cũng không nói gì.
Tiếp tục kế hoạch nó bỗng dưng đặt hai bàn tay lên mặt hắn làm cái tự thế giữ chặt lấy hai bên má hắn.
1s,2s,3s...5s bỗng có tiếp bước chân đến gần nó cũng rời tay khỏi mặt hắn mà ngảnh lại nhìn,không ai khác chính là Bảo Vi.Đứng trước bàn nó Bảo Vi vỗ tay chịu thua:"Được rồi tao thua mày bây giờ muốn ăn gì thì đi thôi.Nó đứng dậy theo sau Bảo Vi đến chiếc bàn ban nãy cô bạn thân ngồi rồi lật thực đơn lên chỉ chỉ gọi gọi rồi lại lật lật khiến chị bán hàng không kịp gi lại những món nó đã gọi.
Hắn thì đơ như pho tượng không nhúc nhích khi bị nó lừa.Lúc hoàn hồn đã thấy nó đang gọi món và ngồi ở bàn Bảo Vi cánh bàn hắn không xa.Cơn giận nổi lên hắn đứng phắt dậy tiến về phía bàn nó nói:"Này cậu lợi dụng tôi chỉ vì mấy cái này hả"
"Uk đúng rùi đó là kế hoạch của tôi"-nó nói nhưng không nhìn hắn mắt vẫn dán vào quyển sổ thực đơn như có ý định gọi thêm.
Tức giận trước thái độ dửng dưng của nó hắn không nói gì mà nắm lấy cổ tay nó mà kéo ra khỏi quán.
Nó vùng vẫy thoát khỏi bàn tay rắn chắc của hắn,vừa hét:"cậu điên az,có bỏ tay tôi ra không,đừng làm phiền tôi,tôi còn phải vào giải quyết mấy món ăn đang đợi tôi trong kia nữa"
Hắn dừng bước nhìn nó nói:"ham ăn nó vừa thôi không ăn một bữa cậu chết az"
"Kệ tôi"-nói xong nó giằng tay hắn rồi co cẳng chạy trở lại quán ăn.Nhưng chưa được ba bước nó đã bị hắn đuổi kịp và hắn làm cái động tác khiến cho mọi người đi đường đều phải ngước nhìn rằng hắn đã nhấc bổng nó đặt lên vai mình mà đi về nhà bỏ ngoài tai những lời nó chửi rủa,đấm vào lưng mình.
~~~~Ở một nơi khác~~~~
"Dạ thôi chị az em không gọi nữa đâu bạn em bỏ đi rồi"- Bảo Vi cười nói rồi bước ra khỏi quán mà lòng vẫn thầm nghĩ:"cám ơn Sơn Tùng nhé,không có cậu tôi đã bị Trúc Anh đốt hầu bao của mình rồi".Và Bảo Vi trở về nhà.
Chỉ trong chưa đầy 10p hắn đã đến nhà đặt nó xuống và rồi nắm chặt tay nó kéo vào trong.Vừa được đặt xuống đất mẹ nó vùng vẫy nhưng khi nhìn thấy một ngôi biệt thự tuy không lớn lắm nhưng thực sự rất rất đẹp.Nó vô thức bị mê hoặc bởi vẻ đẹp của ngôi nhà mà mặc kệ hắn kéo và trong.
Bước vào trong nó càng không biết trời đất là gì nữa cứ mải ngước cổ lên nhìn những họa tiết được trang trí trên trần nhà.
"Này ngắm nhà tôi cậu thấy no rồi nhỉ chắc chả cần mấy thứ này nữa đâu nhỉ".Câu nói của hắn đã kéo nó về thực tại và một lần nữa nó bị mê hoặc bởi vẻ đẹp của những món ăn đang bày trước mắt và đập vào mắt nó là hình ảnh khỏa thân bóng nhẫy của con chicken đang yên vị giữa bàn ăn.
"Tôi xử lí được chứ"-nó hỏi trong vô thức mà không rời mắt khỏi dáng nằm quyến rũ của con chicken.chỉ đợi mỗi câu "uk" của hắn nữa là nó có thể nhảy đến mà chụp lấy nó(con gà quay az) mà xử lí nhanh-gọn-nhẹ.
Cũng chẳng để nó đợi lâu hắn "uk" một tiếng rồi đứng nhìn nó ngấu nghiến.
15p trôi qua nó đã xử lí gần xong con gà bày ra bèm cạnh là một đĩa xương ú ụ.Chuẩn bị tư thế chiến đấu với mấy món ăn còn lại thì nó bị hắn kéo dạy đi ra ngoài.Nó ngoái đầu nhìn lại bàn ăn thịnh soạn chưa được nó xử lí nốt mà thốt lên:"để tôi xử lí nốt đã'-cái mặt phụng phịu như đứa trẻ con bị giành đồ ăn.
"Trên này tôi có cái ngon hơn nữa cơ"-hắn nói mà kéo nó lên lầu.
"Thiệt hả?Vậy thì nhanh lên"-nó trả lời hồn nhiên mà phóng lên trước.Hắn mở cửa phòng và hiện ra trước mắt nó là chả có món gì cả nó chạy vào trong tìm kiếm.
"Làm gì có gì đâu"- nó hơi nổi nóng quay lại nhìn hắn thì bỗng nhiên hắn tiến đến gần nó rồi đây nó ngã xuống giường.Cả cơ thể hắn đè lên trên người nó khiêan noa tái mặt định nói câu gì đó nhưng bị hắn chặn lại bằng một nụ hôn.Chừng 10p âu hắn mới rời môi khỏi môi nó và nói:"ngon thật,ngọt nữa,thế này ai chả muốn ăn" rồi nhìn noa băng con mắt thích thú.
Nó thì bất động trước hành động của hắn cùng câu nói sau cùng.Nó đẩy nhưng không tác dụng nó không thể thoát khỏi hắn trong cái tư thế:hai chân nó bị hai chân hắn kẹp chặt,hai tay hắn chống lên nệm,mặt hắn cách mặt nó chừng 5cm.
Nhìn khuôn mặt đỏ bừng vì tức giận của nó hắn tiếp lời:"đây là hậu quả của cậu khi lợi dụng tôi".Rồi hắn thả nó ra quay lưng bước ra ngoài bỏ lại nó đang hồn siêu phách lạc ở lại.
15p không thấy nó xuống hắn hơi lo nghĩ thầm:"có phải mình làm quá không nhỉ?" Đang có ý định lên xem nó thế nào thì tiếng bước chân uỳnh uỳnh như muốn phá vỡ mọi thứ của nó vang lên kèm theo là cái chỉ thẳng tay vào mặt hắn và những lời chửi rủa:"đồ chết tiệt kia,đó là first kiss của tôi ai cho cậu cướp nó hả?Cậu phải chịu trách nhiệm"-có vẻ như phát hiện mình nói hớ nó đưa hai tay bịt miệng.
Hắn dường như cũng đã nuốt gọn từng câu của nó hắn bắt đầu đứng dậy tiến lại phía nó.
Lùi dần lùi dần cho đến khi nó bị ngăn lại bởi bức tường nó đứng im tay vẫn bịt miệng không nói lời nào.Hắn đặt 1 cánh tay lên tường đẩy khuôn mặt mình lại gần mắt nó nói:"cậu kêu tôi chịu trách nhiệm hả".
Khi nghe đến "chịu trách nhiệm" theo phải xạ nó bỏ tay khỏi miệng mà phải bác:"ak không làm gì có"
Hắn hơi nhếch mép trước thái độ của no hắn tiếp lời ghẹo nó:"không sao,tôi là người rộng lượng tôi sẽ chịu trách nhiệm với những gì mình làm"- kết thúc hắn đẩy mặt mình lại gần nó hơn.Thấy tình hình không ổn nó ngồi thụp xuống làm nó giật mình trước hành động của nó.
Nó gượng cười nói:"bạn Sơn Tùng có làm gì đâu mà phải chịu trách nhiệm chứ.Mà thôi giờ cũng muộn rồi tôi về không làm phiền cậu nữa.Hẹn không gặp lại"- Vừa nói hết câu nó liền tẩu thoát ngay khỏi nhà hắn nhằm để hắn không thể thực hiện thêm mưu đồ đen nào khác.
Thấy nó chạy như ma đuổi kiến hắn không khỏi phì cười.Lần này hắn phải công nhận nó ngày càng thú vị.Và ngay lúc này đây một ý tưởng xấu xa đã xuất hiện và hình thành trong đầu hắn.
Trên đường từ nhà hắn về nó không ngừng chửi rủa hắn cho đến khi về đến nhà nó đã tự nhủ rằng không bao giờ được để người khác lừa mình bằng đồ ăn.

Ngày nghỉ noel cũng đã kết thúc chúng nó lại bắt đầu đi học lại bình thường.Nó đến lớp nhưng không vào chỗ thường ngày nó đã xin cô mình chuyển chỗ ra vị trí khác cách xa bàn hắn.Thấy nó ngồi không đúng vị trí(trước đây) định đứng dậy kéo nó về chỗ cũ nhưng tiếp chuông đã vang lên.Hắn bèn lôi chiếc điện thoại hí hoáy một lúc thì đầu dây bên kia báo rung tin nhắn đến.
Nó mở ra xem của ai thấy dòng tin nhắn số lạ:"em yêu"
Nó trả lời trong bực tức:"thằng điên nào đấy,nhầm số rồi nhóc" và ấn gửi.
Cuộc trò chuyện qua tin nhắn không có dấu hiệu ngừng với dung:
Hắn:anh yêu của em đây mà
Nó:yêu đương gì.cút
Hắn:em không nhớ anh ak?hôm qua......
Nó:hôm qua làm sao.nói nhanh không cút.
Hắn bực mình khi mà nói đến từ "hôm qua"mà nó vẫn không phản ứng gì.Hắn trả lời,cái câu mà hắn tin chắc câu trả lời ấy sẽ khiến nó nhận ra mình là ai.
Tin nhắn báo đến,nó mở ra xem trong tâm trạng khó chịu:
"Kiss"-một từ,một từ duy nhất nhưng cái tên chết dẫm ấy vẫn không chịu nói tên.Nó bực mình trả lời:
"Thằng điên kia sáng sớm đã muốn trọc giận bà hả có biến ngay ra chỗ khác chơi không đừng có để bà bắt được không thì mày chết với bà"-máu giang hồ của nó.
bùng phát.
Đọc xong tin nhắn đe dọa của nó hắn phì cười,rồi đôi lông mày hơi nhíu lại thắc mắc:"chả nhẽ Trúc Anh không nhớ sao,ngủ 1 đêm quên hết ak hay đang giả vở nhỉ????"- lần lượt những giả thiết được hắn đưa ra nhưng không thể tự giải.Hắn quyết định nói cho nó biết mình là ai.
Điện thoại của nó là 1 lần nữa rung lên báo tin nhắn đến.Nó lần này thực sự nổi điên lên rồi sao có người nó nói như vậy mà vẫn cứ làm phiền nó là sao(má ơi đấy gọi là chửi + dọa nạt chứa không phải nói đâu ạ)
Nhưng khi mở tin nhắn ra từng chữ đập vào mắt nó,cụ thể nguyên vẹn tin nhắn đến là như sau:"Mình tên Triệu Sơn Tùng học sinh lớp 11b trường Giang Thiên ngồi bàn thứ ba,bạn có thể ngoảnh lại chút để xác nhận được không?".Nó choáng váng như nhớ ra điều gì đó,lén lút ngoảnh về vị trí cũ của mình thì bắt gặp một ánh mắt đang nhìn chằm chằm mình,không ai khác chính là hắn.
Như cảm nhận được ánh mắt giết người của hắn(nó tự suy diễn),nó giật mình quay lên mà không dám ngoảnh lại dù chỉ một lần về phía hắn.
Những tiết học cứ lần lượt trôi qua nhanh chóng nhưng đối với nó thời gian ấy như thế kỉ.Ngồi trong giờ học thì nó không thể tập chung khi mà cảm nhận thấy có ánh mắt nhìn chằm chằm mình.Giờ ra chơi dù rất muốn chạy ra khỏi lớp để thoát khỏi cái không khí u ám đang bao chùm nó nhưng chớ chêu thay chân nó không thể đứng dậy,cái mông thân yêu của nó thì cứ ì ở một chỗ như bị dính keo.Kết quả là cả buổi học hôm đó nó không thể tập chung nghe giảng mà thay vào đó là cái cảm giác lo lắng của một kẻ vừa mắc lỗi.
  Đường về nó mệt mỏi lết xác về nhà.Hôm nay Bảo Vi có việc nên không đưa nó về được.Nó vừa đi của đeo phone lẩm nhẩm theo giai điệu bài hát nào đó.Vì đeo phone nên không để ý rằng đằng sau nó có một người vẫn đang dõi theo.
  Hắn nhanh nhảu đi lại gần nó,rồi ngang bằng nó.Nhưng có vẻ nó không để ý nên không biết có người đi bên cạnh.Được  một quãng hắn quyết định nhảy ra đứng chắn trước mặt nó và:"HÙ".Hai tay hắn ôm mặt tạo dáng mặt xấu hù trước mặt nó khiến nó giật mình nhảy về sau 2 bước định hồn nó tức giận hét lên:"làm cái trò gì thế.định dọa chết người ta ak"nó vừa nói khuôn mặt nó đỏ bừng vì tức giận.Dấu hiệu này chứng tỏ đã thật sự nổi điên(hắn nghĩ thầm)nhưng lại chính cái hình ảnh ấy mà hắn càng muốn chọc giận nó.
 Hắn bỏ ngoài tai tiếng hét long trời lở đất của nó mà tiếp tục chọc ghẹo nó:"đâu!mình đâu có ý đó.chỉ là mình muốn biết bạn Trúc Anh sẽ định giết tớ như thế nào thôi".Lời nói đầy ám chỉ khiến nó hơi chột dạ nhưng vẫn ngang bướng cứng đầu cãi lí:"tôi chả có ý định giết ai cả".(giả nai quên chuyện).Hắn tiếp lời moi móc:"bạn nào ý.sáng nay ý.bảo sẽ giết ai ý....".

"ai thế,ai mà gê gớm thể?"nó lại tiếp tục giả nai như không hề biết chuyện gì vừa sảy ra.Thấy nó cứ liên tục trối hắn đành giở tuyệt chiêu của mình ra xử lí nó.hắn đẩy khuôn mặt trắng trẻo của mình về phía mặt nó hỏi:"ai vậy,Trúc Anh biết không?".Nó tá hỏa liền huých một cái thật mạnh vào bụng hắn rồi chạy tẩu thoát.

~~~~~~~~~*****~~~~~~~~~~~~~

Ngày qua tháng lại,chả mấy khi 2 chúng nó không đụng mặt nhau mà không chí chóe,chả mấy khi người này nhường nhịn người kia và cũng chả mấy khi cuộc chiến giữa nó và hắn kết thúc.Lúc nào nó cũng đuối lí,lúc nào cũng thua hắn bởi cái tuyệt chiêu " dê xồm" mà hắn thường xuyên áp dụng.

 Hôm nay cũng thế,hắn lại gây sự."Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng"-nó nghĩ thầm thở dài."được thôi hôm nay anh sẽ quyết chiến để chấm dứt mối thù ngàn năm này"-nó tự nhủ và cuộc chiến bắt đầu.

-"Hôm nay cậu muốn sao,lại muốn gây sự nữa hả?"-nó nóng nảy hỏi hắn sau cái câu hắn ý ới gọi nó là"ê heo căng tin không?" khi vừa thấy nó ra khỏi lớp.Thế đấy lúc nào cũng vậy,hắn luôn là người gây sự,hắn coi việc đụng độ với nó là niềm vui,là 1 công việc mà ngày nào hắn cũng phải thực hiện.

Thấy thái độ phản ứng của nó hôm nay khá mãnh liệt so với thường ngày hắn lấy làm thích thú.-"không tôi đâu có ý gây sự với cậu,chỉ là tôi muốn hỏi cậu xuống căng tin hay không thôi mà"-hắn giải thích."Không có ý gây sự mà cậu gọi tôi là heo hả?"-nó vặn lại."đâu tôi nói bao giờ,cậu nói mà"-hắn trối,mặt ngơ ngác nai tơ.Bây giờ thì cơn giận của nó đã bùng phát "gì chứ dám kêu mình tự nói mình heo ak?".Nếu hắn cứ nhận là đã nói đi,cứ thẳng thắn nhận lỗi thì nó sẽ bỏ qua,đằng này hắn nói ra mà lại không dám nhận,to gan hơn nữa là hắn kêu nó là tự mình nói mình.

   Nó tức tiết chửi rủa té tát vào mặt hắn:"tôi nói cho cậu biết tôi không thích kẻ khác gọi ình là heo mặc dù tôi có hơi ham ăn một chút(quá ham ăn ý chứ má,nên mới bị hắn dụ).VÀ tôi gét những người mà đã nói ra mà không dám nhận,gét kẻ làm phiền mình.Và xin nói thêm cho cậu một điều là tôi cực kì ghét cậu kẻ nhiều chuyện ạ.Từ giờ trở đi đừng có làm phiền tôi nữa.TÔI GHÉT CẬU".Nó nói một mạch ròi quay lưng bỏ đi nhưng bị hắn kéo lại.

"Nhưng tôi cứ muốn làm phiền cậu thì sao?" hắn ngoan cố.

"cậu......."-nó chưa nói hết câu thì hắn đã nói tiếp

"Và tôi cũng nói 1 điều nữa là tôi thích cậu vì vậy tôi sẽ không ngừng làm phiềm cậu đến khi cậu thích tôi thì thôi"-hắn nghiêm túc nhìn vào mắt nó

câu nói:"tôi thích cậu"lọt vào tai nó,mặt nó đơ đơ không thể diễn tả cảm xúc.thấy nó không nói gì hắn tiếp lời:"Tôi nói 1 lần nữa TÔI THÍCH CẬU vì thế tôi sẽ vẫn làm phiền cậu.Vậy thôi".Và hắn quay lưng bỏ lại nó 1 mình với câu nói tỏ tình bất ngờ của kẻ nhiều chuyện,của một hot boy nổi tiếng của lớp với độ sát gái số 1.

câu chuyện sẽ đi đến đâu?chuyện tình của nàng lọ lem và hoàng tử sẽ tiếp tục hay kết thúc?!?!?!?!?!?!?!?.............................. 

Sưu tầm

No comments :

Post a Comment