Thursday, June 12, 2014

Như Chưa Từng Yêu Nhau

No comments :

Cô có đau lòng không?

Cô tự hỏi mình

Không!

***

Lần đầu tiên gặp anh, cái mặt bơ bơ phớt đời của anh làm cô chú ý. Không gì hơn hai từ "chú ý". Anh không phải mẫu người của cô. Anh đen, ốm nhom và ....quê mùa.

Nhưng không hiểu sao khi anh ngỏ lời yêu thì cô đồng ý không cần suy nghĩ. Không biết vì cô cần người đưa đi chơi, vì để thỏa mãn tính tò mò hay vì điều gì khác, cô nhận lời anh trong sự trách móc và chửi mắng của Minh.

Cô gặp Minh trước, làm bạn với Minh khá lâu, vậy mà vừa gặp anh trai Minh thì cô bỏ quên Minh. Minh hét lên trong điên loạn

- Rõ ràng Khánh biết tôi thích Khánh, tại sao Khánh lại chọn anh Hoàng? Cho Khánh biết, rồi một ngày anh ấy sẽ bỏ Khánh mà ra đi thôi!

Sau này nhìn lại, cô biết rằng đây chính là lời nguyền tình yêu dành cho cô và Hoàng.

Bốn tháng yêu nhau, cô thư thả cứ để Hoàng thể hiện tình cảm của mình từ mọi phía, cô dường như không quan tâm lắm là bên cạnh mình lại xuất hiện thêm một người. Thậm chí cô thấy mình đã gặp anh quá nhiều, vì trước khi có Hoàng cô nghĩ rằng, những người yêu nhau mỗi tháng gặp một lần, cùng đi ăn, đi dạo biển. Thế là xong một buổi hẹn.

Không có gì chứng minh là cô đã mang cái mác có người yêu, vẫn còn rất nhiều người theo đuổi cô, vẫn còn đâu đó có một vài người ngỏ lời yêu cô. Cô đã phân vân, đã lựa chọn và đã dò hỏi ý kiến những người bạn mà mình tin tưởng nhất. Và cô quyết định là mình sẽ ở lại bên anh.

Những điều mới mẻ trong tình yêu, những đêm dài nhắn tin cho nhau, những buổi tối ngắn ngủi cùng nhau dạo biển sau giờ học tiếng Anh của cô, cô và anh nói với nhau những lời khách sáo nhất, ngại ngùng và sến thật sến.

Những thử thách nho nhỏ làm cho cô xích lại gần anh hơn, cảm nhận từng chút tình yêu anh giành cho mình. Trong một đêm bình thường như mọi đêm, cô và bạn thân ở cùng nhà đã bị một âm thanh kinh hoàng làm cho thức giấc một cách bàng hoàng.

Đó là tiếng đập phá của Văn, người yêu của một bà chị chung nhà. Cô và bạn chạy xuống thì một thanh mã tấu chỉ trước mặt cô đầy nóng giận:

- Khánh, người mà anh muốn chém chết ngay bây giờ là em! Rồi anh đưa ánh nhìn sang bạn cô "Cả em nữa Trang!"

Cô và bạn nhìn nhau trân trối, không hiểu mọi thứ tại sao lại ra nông nỗi này. Trong hàng mớ những âm thanh trách móc, kể lể, chúng tôi nhận ra là có một người nào đó đã dùng hai chúng tôi để khích anh.

Người đó nói với anh rằng chúng tôi nghi ngờ anh lấy trộm hai chiếc xe đạp của chúng tôi, và rất nhiều những thứ linh tinh nhỏ nhặt khác. Chúng tôi nghĩ anh là vì anh có quá khứ của một kẻ đi đào vàng, và những nghề nghiệp không rõ với năm năm dài tại Hàn Quốc.

Cô và bạn thức trắng cho đến sáng, an toàn vì sự can thiệp của người yêu Văn.

Sáng hôm đó cô bước lên giảng đường với khuôn mặt hốc hác và lang thang cả buổi chiều với nhiều nỗi lo sợ.

- Anh thấy thằng Hoàng tính dễ thương, nó không có tội, nhưng ai bảo nó yêu em, anh sẽ cho đàn em xử đẹp nó!

Lần đầu trong đời, cô thấy cuộc sống này quá nhiều phức tạp và rối ren, cô cứ ngồi trên môt ngọn đồi, nghĩ về chuyện làm cách nào để về nhà...

Và anh gọi đến, cô thấy mình sợ hãi đến mức kể cho anh nghe những điều đó một cách run rẩy, cô sợ vì mình mà sẽ liên lụy tới anh. Anh im lặng tắt máy, nhắn tin bảo đợi anh.

Một giờ sau anh đến đón cô, đưa cô đi ăn và bảo cô cứ yên tâm mà về nhà, nếu có gì chỉ cần nhá máy anh, trong năm phút anh sẽ đến, không chỉ mình anh.

Mọi sự khác với sự tưởng tượng nơi cô, khi cô về nhà, Văn đã ở đó, thay vì cô nghĩ anh sẽ gợi lại chuyện cũ thì anh... xin lỗi cô và thông báo sáng sớm ngày mai anh sẽ về quê luôn. Đó là lần cuối cùng cô thấy anh, bà chị chung nhà cũng yêu người khác và chuyển đến một nơi thật xa.

Cô biết là Hoàng đã làm gì đó trong chuyện này nhưng cô thật sự không rõ, anh chỉ bảo đến nói chuyện thôi, sau một vài cuộc gọi Văn gọi cho cô, nhưng cô chuyển máy cho Hoàng thì điện thoại cô chẳng bao giờ đổ chuông vì con số ấy nữa...

Cô không cần biết là Hoàng đã làm gì nhưng điều đó càng làm cô tin tưởng anh hơn, và khoảng cách trong cô ngày càng sát lại. Thật an toàn khi cùng anh đi khắp nơi mà chẳng phải lo sợ bất kỳ điều gì.

Sau bảy tháng yêu nhau, khi cô gần như thấy mình cần anh thì anh nói lời chia tay. Bắt đầu là từ một buổi tối, anh để cô ngồi ở tượng đài trong gió lạnh, anh bảo chạy đi có chút việc vì anh trai của anh đang bị vây đánh ở quán nhậu.

Điện thoại ngay sau đó không còn liên lạc được nữa. Anh bỏ đi giữa buổi hẹn hò và cô ngồi đó, đợi anh hơn hai tiếng đồng hồ.

Minh gọi cho cô và đến đón cô về nhà. Trong cái nhìn của Minh có rất nhiều nét thương hại. Thoảng trong gió là lời của Minh

- Điện thoại xài hai sim thì mấy khi mà liên lạc được...

Và anh nói chia tay cô trong ngày hôm sau.

Cô im lặng gật đầu, không thấy buồn nhiều. Bảy tháng yêu nhau, với cô không có gì nhiều, chưa có gì thật sự lớn lao để gắn kết tới mức sống chết. Cô tiếp tục sống những chuỗi ngày tự do của mình, có buồn, có mất một vài thói quen, nhưng cô chưa từng khóc.

Thi thoảng Minh ghé, rủ cô đi xem phim, lúc thì đi ăn. Minh làm cô cười nhiều, đưa cô đến những nơi anh chưa từng đưa, kể cho cô nghe những câu chuyện lòng mình, Minh tâm lý và đôi khi giữa cô là những khoảng im lặng, thấu hiểu.

Một buổi chiều muộn, Minh đưa cô ra bờ biển, nhìn dòng người qua lại...

Rồi một chiếc xe quen thuộc trờ tới, trên đó là Hoàng và ...một người con gái có mái tóc dài bay bay trong gió...Người con gái ôm Hoàng từ phía sau, khuất dần trên con đường biển tấp nập.

Minh vội vã ra xe, chở cô theo hướng ngược lại. Trời nổi gió, những hạt mưa thật nhỏ bắt đầu lất phất rơi, Minh tưởng cô khóc, đã quay lại nhìn phía sau, nhưng Minh nhìn thấy chỉ là một gương mặt ráo hoảnh, đang mỉm cười của cô. Cô tựa đầu vào lưng Minh

- Đừng lo cho Khánh, bạn gái của Minh cũng đang ôm người con trai khác với chiếc xe chạy song song còn gì... Thay vào tiếng im lặng của cả hai, là tiếng sóng biển ngày một cồn cào.

Trong khoảng thời gian này có một kẻ tự xưng là Duy, người yêu của đứa con gái nào đó làm phiền cô bằng hàng trăm tin nhắn tán tỉnh vu vơ cô, nhục mạ nhan sắc của cô...

Rồi cô biết cô gái sau lưng anh hôm nào tên Oanh. Rồi cô nhớ bài hát mà anh hay nghe mãi thời gian gần đây. Bài "Oanh" của ca sỹ Ưng Hoàng Phúc!

- Cậu bận rộn làm phiền tôi, để người yêu cậu rảnh rang đi tán tỉnh bạn trai tôi đấy à?

Dòng tin nhắn gửi đi. Kết thúc những trận bom cuộc gọi nhỡ giữa đêm trên máy cô, và hàng mớ tin nhắn không hề thiện ý. Cô cảm nhận mình có một chút bất ngờ nhưng đau buồn da diết như thiên hạ thì không có.

Cô vẫn lên giảng đường buổi sáng, làm thêm ở một quán cà phê có nhạc sóng buổi tối. Sôi nỗi không phải là cô nhưng lần đầu trong suốt thời gian làm pha chế ở Bạch Dinh cô bước lên sân khấu với vai trò là một ca sĩ. Cô kết thúc bài hát của mình trong tiếng tán thưởng của khán giả, trong lời mời hát thêm của một vài người yêu thích dòng nhạc của cô. Một lần thôi, đứng giữa đám đông, cô cất lên những lời một phần nào đó là tận đáy lòng mình.

Sau 3 tháng chia tay thì Hoàng xin cô quay lại trong sự khích lệ của Minh. Minh đưa cô ra bờ biển nơi Hoàng đang đợi, xin cô

- Làm ơn cho anh ấy một cơ hội.

Cô im lặng đi bộ về nhà, bỏ lại hai người con trai phía sau. Gió biển thốc lên thổi bay mớ tóc mỏng trong sương đêm. Cô đã không cho mình chút ghen tuông để nổi giận.

Cô không cảm thấy gì.

Rồi những ngày đưa đón trở lại Cô chuyển nhà Cô có một cuộc sống khác, kết thúc quãng đời sinh viên của mình. Không quan trọng lắm khi anh quay về, cô hờ hững với sự quay lại của anh, anh vẫn ở đó, những chuyến đưa cô đi biển dày lên, bên cô nhiều hơn, và anh bắt đầu dự tính tương lai cho riêng anh, cho cả hai. Cô tìm việc mấy tháng liền nhưng vẫn chẳng tìm được công việc mình ưng ý. Cô vứt bỏ cái bằng của mình ở nhà, hai tay không bước vào làng thời trang. Nhưng mọi thứ không như cô mong đợi, cô đến đâu người ta cũng lắc đầu, chưa cần hỏi đến câu thứ hai. Cô nhìn mái tóc dài kèm gương mặt hiền lành của mình tới phát bực trước gương.

Mối quan hệ của cô và anh ngày càng tệ, vừa áp lực tìm việc, vừa không còn tin tưởng anh như lúc đầu, mệt mỏi vây lấy cô và cô thấy mình cần làm gì đó. Cô suy nghĩ rất lâu và đưa ra quyết định.

Cô cắt phăng mái tóc dài mượt của mình thành kiểu con trai, lỉa chỉa và dùng keo dựng đứng, đúng kiểu mấy anh chàng hotboy thời đó, mặc quần lở túi hộp của nam, áo ba lỗ,mang dép Dr.martens và vận may mỉm cười với cô. Công việc mà cô nhận làm đầu tiên là tư vấn viên cho chuỗi thời trang mang tên M&T. Như cái cách anh hay gọi: Mê trai, mê tiền và mày tao.

Nhưng phong cách của cô khiến anh nổi điên và lần đầu anh lớn tiếng phản đối cô. Trên con đường lớn, xe cộ lao đi vun vút, cô nhảy khỏi xe anh và ngã, lăn mấy vòng thật xa, tay chân trầy xước thật nhiều, may cho cô là khuôn mặt cô nguyên vẹn. Ngay trước khi một chiếc xa tải đang lao tới thì anh đã bế được cô ra khỏi lòng đường. Anh im lặng chạy xe ra biển, cô ngoan ngoãn ngồi phía sau với hai tay bị anh kẹp chặt bằng một tay phía trước bụng anh.

Anh dừng xe ở một chiếc ghế đá, bế cô ngồi xuống và bắt đầu lôi điện thoại ra soi từng vết thương của cô.

- Sao em ngốc vậy? Em đau thế này chỉ là một thôi, chứ anh đau trong tim gấp trăm lần ấy, em biết không?

Nước mắt cô bắt đầu rơi và cô vỡ òa trong vòng tay anh. Như được quay về nhà, cô ôm lấy anh và bật khóc thật to. Ấm ức bao ngày dồn nén, buồn bực đổ dồn cô ra sức bấu chặt lấy tay anh, đau thật đau...

Những ngày tháng tiếp theo với anh và cô thật hạnh phúc. Anh bắt đầu công khai mối quan hệ của hai người, đưa cô đi dự những cuộc gặp gỡ bạn bè, họ hàng. Những sở thích kỳ quặc của cô luôn được anh ủng hộ, những bữa ăn anh nấu cho hai người, những giấc ngủ bất chợt giữa biển, cô tựa vào vai anh mà trong cơn mơ thi thoảng vẫn thốt lên gọi "Mẹ".

Những ngày nghỉ, anh chở cô đi thuê truyện tranh, anh cũng hùa theo thuê Doremon, Thần Đồng Đất Việt về....luyện.

Công việc của anh khá lên, cô cũng tích góp được nhiều, những ngày tháng hưởng thụ tình yêu của cô và anh đến kỳ nở rộ, cô và anh có những nơi đặc biệt riêng để đến, hiểu nhau trong từng cái nhìn.

Cô đưa anh về nhà ra mắt gia đình và không khó khăn gì để mọi người chấp nhận anh. Sau hai năm quen nhau, anh lên 70 ký, trắng lên và nhờ năng khiếu thời trang của cô, anh đẹp trai ra thấy rõ. Bắt đầu có nhiều ánh mắt con gái nhìn anh mơ ước, cô tự hào khi đi bên anh và bắt đầu nghĩ đến chuyện xa hơn...

Nhưng chuyện mà cô nghĩ thì cũng có một người khác đã nghĩ.

Cô giọng nói lạ hẹn gặp cô ở một chốn đông người. Một gương mặt hao hao giống cô, phải thừa nhận điều đó vì cô ấy chỉ khác cô ở cân nặng.

Một gương mặt hanh hao vì tình yêu, khác xa sự rạng ngời hạnh phúc nơi cô. Cô bé bắt đầu bằng những giọt nước mắt đau khổ, thời gian trôi rất lâu và mọi thứ quanh cô đông cứng lại.

Cô biết hộp socola mà cô ấy kể, cô biết những hình trái tim xếp bằng tiền giấy mà cô ấy khoe mình đã xếp, cô biết những lần cô bị lỡ hẹn hay cô ấy bị thất hứa...Cô nhớ những món đồ mà cô ấy tặng anh.

Nó ở nhà cô, mang danh là anh tặng cô chứ đâu! Cô bình tĩnh lắng nghe, im lặng và chờ đợi đến lúc cô ấy rời đi.

Mọi thứ dừng lại nơi cô đứng.

Như một thân thể vừa trút xuống không xương, cô run lẩy bẩy đi về nhà và đợi anh đến. Cô nhìn người đàn ông trước mắt mình, anh đang nghi ngại điều gì đó không dám nhìn cô. Cô biết rằng anh đang lo sợ, nhưng cô ở trước mắt anh, mỉm cười dịu dàng đến không thể tin nổi.

Cô gái kia biến mất không một dấu vết. Anh an yên ở lại bên cô, như chưa hề có gì xảy ra...

Hai năm tiếp theo, hạnh phúc có nhưng giận hờn rất nhiều, cô không nhắc chuyện mình đã từng gặp ai hay tại sao cô người yêu bé nhỏ của anh bỗng dưng mất tích. Anh ân cần bên cô, trong hai năm này cô đổ bệnh liên miên, anh kiên trì đưa cô đi bác sĩ mỗi sáng, chịu đựng mỗi lúc cô lên cơn đau, khó chịu, bực tức với anh. Anh hay đi nhậu hơn và mang bill về cho cô thanh toán. Lại cằn nhằn.

Quên một điều là anh rất có hiếu, có bao nhiêu là anh gửi về nhà hết, phần thì ba mẹ nằm viện quanh năm nên nhà cửa cũng cầm cố. Đôi khi cô cũng phụ giúp anh về kinh tế, cũng là một phần cô trả ơn anh những tháng cô thất nghiệp, anh đã lo cho cô rất nhiều.

Tất cả mọi sự tin tưởng nơi cô dành cho anh gần như đã là không, cô không hiểu lý do tại sao mình lại không chọn cách ra đi... mà ở lại, bên anh một cách vui vẻ rồi khi một mình lại thấy sự cô đơn lấp đầy trái tim và linh hồn mình.

Cô và anh cãi nhau nhiều thật nhiều, cô không còn xuất hiện cùng anh ở những bữa tiệc, cô có những buổi xem phim một mình mà không thèm rủ anh, những sáng ngắm biển, nghĩ ngợi chuyện một ngày nào đó khi anh và cô trở thành người xa lạ...

Những ký ức đẹp nhất trong hai năm cuối quen nhau là ở trên xe hơi của anh. Anh dạy cô lái xe và hứa một ngày đưa cô đi thi bằng lái ở Long An rồi cùng đi du lịch miền Tây.

Nhưng cái chuyến du lịch ấy chẳng bao giờ có thể thực hiện. Có rất nhiều lời hứa mà chưa bao giờ anh làm được. Bốn năm quen nhau là bốn mùa valentine cô một mình. Lang thang gần hết thành phố để không nghĩ những điều không đáng nghĩ. Mùa valentine cuối cùng anh đến muộn thật muộn, trao cho cô một hộp socola và chạy về nhà khi đã mắng thẳng vào mặt cô :

- Tôi ghét con gái miền Nam, toàn thích ăn chơi về đêm. Khuya thế này mà tôi còn phải chạy qua đây để đưa cô đi dạo biển...

Anh tuyên bố - Khi nào anh lên 75kg, anh sẽ cưới em. Anh lên 75 ký không hề khó khăn. Anh lại tiếp tục tuyên bố :

- Lên 80 ký, chúng ta sẽ lấy nhau. Cô không quan tâm đến con số 80 nữa và khi anh đạt cái ngưỡng 85kg. Cô và anh chính thức trở thành người xa lạ .

Ngày cô phát hiện ra lần nữa anh phản bội cô là theo một nguồn tin mật, anh và cô bé hai năm trước đang ân ái trong khách sạn...

Cô vẫn bình tĩnh như xưa nhưng không im lặng để đứng đó đợi anh nữa. Những mảnh ghép rời rạc nhanh chóng chấp nối thành một bức tranh vô cùng hoàn chỉnh. Lại ăn một hộp socola người khác tặng anh, lại một valentine anh tắt máy, thong dong với người không phải cô, lại những lý do quá hoàn hảo để lỡ hẹn...

Cô gom vài bộ quần áo, lên xe và chạy trong đêm đến một nơi khác. Chia tay và không cần nói ra. Anh vốn muốn rời xa cô, từ lâu lắm cơ mà. Sự ra đi của cô là giải thoát cho anh còn gì. Thà là anh lăng nhăng đâu đó rồi về với cô, nhưng anh lăng nhăng mãi chỉ với một người, ba lần anh phản bội cô, chỉ vì một người, thì cô cũng nên xem lại mình đang ở vị trí nào mới được chứ!

Trong tiếng gió rít lạnh, thả mái tóc giờ đã thật dài trong sương đêm. Lần này thật khác. Đau nhưng không có nước mắt. Không thấy buồn nữa, mọi thứ ráo hoảnh lạ kì. Như trút đi gánh nặng, có thư thả, có thoải mái nhưng vẫn đau đáu một dấu hỏi cho mình.

Bốn năm qua... cô đã là ai?

Khoảng thời gian đã qua không phải là ngắn ngủi, dù bất đồng ý kiến, dù thất vọng về nhau rất nhiều nhưng có rất nhiều kỉ niệm dù nhỏ nhặt đã từng khiến cô hạnh phúc. Chuyện lãng mạn nhất mà anh làm được, là xuất hiện bất ngờ trước mặt cô sau một chuyến công tác với con thỏ bé tí trên tay, đang hát vang bài hát "I love you".  Là tên cô được viết đầy trên những tờ giấy bìa, in đậm, trang trí thêm hoa, tình cờ cô thấy trên xe hơi anh. Là cái vòng đeo tay thổ cẩm mang tên cô, là cái lắc chân thay thế cho cái cô bị đánh rơi...

Cô gom hết vào một cái túi, vứt đi không một lần ngoái nhìn. Và bỏ luôn thói quen đeo lắc chân từ bé của mình.

Mọi thứ chìm vào im lặng. Cô hài lòng khi mình không quá yếu đuối hay phụ thuộc. Cô không hề nghĩ mình sẽ tự làm mình tổn thương. Cô hài lòng với mỗi sáng cà phê cùng hội con gái, chiều leo núi và cuối tuần là một chuyến đi xa mà chẳng cần nghĩ là có ai sẽ lo lắng cho mình. Mọi thứ bình yên trôi qua, cô hài lòng với những đêm nằm nghe nhạc, chìm sâu vào giấc ngủ không mộng mị.

Cô hài lòng vì thấy mình chưa hề khóc.

***

Một buổi trưa muộn, anh đến nhà cô với sự tức giận bừng bừng.

- Cô đúng là loại độc ác, tà tâm, cô im lặng ra đi, cô chia tay tôi dễ dàng thế là vì cô có một kế hoạch để trả thù phải không?

- ...

- Cô đừng có mà đóng kịch trước mặt tôi, đừng có giả vờ thánh thiện, cô trước mặt tôi thì không truy cứu nhưng sau lưng thì nhắn tin, gọi điện chọc phá tôi đúng không? Cô đã nói gì với cô ấy? Cô đã làm gì với cô ấy?

- Hai người giận nhau à?

- Đúng! Là tại vì cô, cô biết không? Là vì cái lòng dạ xấu xa của cô đấy, cô biết không? Bốn năm qua, thật ra tôi chưa bao giờ hiểu cô nghĩ gì nữa đấy Khánh à!

Cô đứng trước cái cửa chưa mở ra hết, nhìn anh đứng đó chỉ trích những thứ lạ lẫm...

Và rồi cô cũng hiểu ra.

Cô thấy nước mắt mình chảy không báo trước và cô lặng lẽ đi vào nhà. Cô cầm con dao Thái mà mình từng cùng anh nấu nướng cho những ngày rỗi rãi, nhét vào tay anh.

- Giết em đi.

Anh bàng hoàng nhìn cô, không nói thành lời

- Một là anh giết em bây giờ, hai là để em sống và phá tan cuộc đời hai người. Em im lặng ra đi anh không muốn, phải để em dựng lên một kế hoạch, phải để em hận thù, phải để em trả đũa thì anh mới chịu đúng không?

- Ý anh không phải vậy... Khánh à....

Cô đưa tay ngưng câu nói dở dang của anh lại.

- Chuyện tình yêu của hai người, không liên quan tới em, tại sao giận hờn lại chạy tới tìm em. Bốn năm qua bên nhau, anh không hề hiểu em, nhưng anh cũng phải biết em từng sống như thế nào chứ...

Cô nói cái giọng ngang phè phè, không chút sinh khí và cuối cùng hét lên

- ÍT RA THÌ ANH CŨNG PHẢI BIẾT TÔI CHƯA TỪNG GIẾT AI, ĐỐT NHÀ AI, CHÔN SỐNG AI HAY GÂY TỔN HẠI CHO AI CHỨ! TẠI SAO ANH BẢO TÔI ĐỘC ÁC, TẠI SAO ANH BẢO TÔI TÀ TÂM??? ANH GIẾT TÔI ĐI!!!

Cô đứng đó đầy tức giận, tổn thương, thất vọng, chán ngán. Anh thả rơi con dao trong im lặng, ngồi phịch xuống trước hiên...

Cô đóng cửa lại, leo lên giường và bắt đầu giấu mình vào nước mắt. Rất lâu sau anh mới về, sau khi đã nhắn cho cô một cái tin "Anh sai rồi, anh xin lỗi..."

Cô dọn đồ đạt, trả lại phòng. Và trong một buổi chiều mưa bão não nùng...

Cô rời bỏ thành phố biển đúng theo kiểu trốn chạy. Với một lời thề sẽ không bao giờ quay lại.

***

Hai năm trước Tại một trung tâm mua sắm lớn. Cô bé có gương mặt hao hao giống cô nhìn cô đầy tin tưởng

- Chị, thế giờ mình phải làm sao? Hay là em gọi cho anh ta và chúng ta ba mặt một lời cho hắn bẽ mặt nhé?

- Tại sao lại phải vậy em, người ta âm thầm lừa dối mình, thì giờ mình cũng âm thầm từng bước lừa lại người ta chứ!

Một lúc ngẫm nghĩ, cô bé thốt lên

- Đúng! Chị nói có lý. Em thề, em sẽ làm hắn mất hết tất cả, lột từng cái quần, từng cái áo, biến hắn thành một kẻ ăn mày cho chị xem. Việc đầu tiên là nói với ba em đuổi việc hắn.

Cô nhìn ánh mắt đầy hận thù của cô bé nhỏ hơn mình những bốn tuổi, thấy trong lòng bất ổn...

- Mọi việc cứ từ từ em, dục tốc bất đạt.

- Ok chị. Em sẽ biến mất một thời gian để chuẩn bị.

***

Cô đã từng cứu anh lúc đó.

Và đưa ra một cái hẹn kéo dài những hai năm để cô bé ấy quên đi thù hận, quay về với người cũ và bỏ quên anh.

Cô đã ở lại bên anh thêm hai năm để tỉnh thức anh, để giữ anh lại, để anh thay đổi.

Nhưng rất tiếc là anh không hề thay đổi.

Ngay khi cô bé ấy vừa xuất hiện là anh tuyên bố với tất cả mọi người

- "Tao đang tìm cách từ bỏ Khánh từ từ"

Và cái ngày cô nhận được tin anh đang bên người khác, làm những chuyện không tưởng chính là sự kết thúc anh đã giành cho cô.

Nhưng anh đâu biết, đó cũng là chọn kết thúc cho chính mình...

Phong phanh đâu đó trong câu chuyện rời rạc của bạn cũ, cô biết anh đang sống những ngày vất vưởng đâu đó, không nhà, không người thân...

Cô có đau lòng không?

Cô tự hỏi mình

Không!

Là do anh lựa chọn thôi, ở lại bên cô một cách yên ấm hay ra đi và lấy hậu quả. Cô đã đau quá đủ rồi. Bốn năm của cô, anh chưa hề công nhận, không có lý do gì hôm nay, cô cho anh lý do để thừa nhận bất cứ điều gì...

Sưu tầm

No comments :

Post a Comment